Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 572 - Chương 572: Chỉ Trích

Chương 572: Chỉ trích Chương 572: Chỉ trích

Nhưng lúc nàng đang nghiêm túc đối mặt với Quách Thanh sư tỷ, ở phía sau lại bất thình lình có một tên tiểu quỷ mắt đỏ hồng mò tới, lặng yên không một tiếng động đi đến sau lưng nàng, càng không đáp lời, đưa tay chính là một tòa Ma Sơn đập tới, phản ứng của Thanh Vân Linh Ngọc coi như lại linh mẫn hơn, làm sao có thể tránh được một toà Ma Sơn lớn như vậy, chỉ nghe "bốp" một tiếng, hai mắt lập tức trắng dã, ngã ngửa về phía sau.

"Sư đệ, ngươi..." Quách Thanh sư tỷ thở hồng hộc, vừa mừng vừa sợ nhìn Phương Quý bay vút tới từ sau lưng Thanh Vân Linh Ngọc, vừa định nói gì đó, liền thấy khuôn mặt Phương Quý tràn đầy nước mắt, lập tức có một chút lo lắng, sau đó liền thấy ý bi thống trên mặt của Phương Quý càng nồng đậm, mũi phát ra tiếng nức nở, vừa đưa tay sờ soạng nửa ngày trên người của Thanh Vân Linh Ngọc, cuối cùng từ trong ngực nàng lục lọi ra khối Kim Ô Đảm mà tôn chủ cho nàng mượn nghiên cứu ba tháng kia, nhét vào trong lồng ngực của mình, dùng hai mắt đẫm lệ nhìn Quách Thanh sư tỷ nói: "Trong lòng ta khó chịu..."

Nói xong đã đi đến một địa phương khác.

Quách Thanh sư tỷ lại cảm thấy không hiểu: "Trong lòng ngươi khó chịu, chạm vào cơ thể của nàng để làm gì?"

Phương Quý sờ sờ Thái Âm Ngọc Tinh, lại sờ lên Kim Ô Đảm trong ngực, tiếp tục giết về một chỗ khác, lúc này ở trong ba đại thiên kiêu, chỉ còn lại một mình thiếu niên thiên tài Thương Nhật Bạc, lúc này đang bị bọn người Kim Tam Xích cuốn lấy, mặc dù không thắng được hắn, nhưng cũng khiến cho Thương Nhật Bạc nhất thời không thoát khỏi được bọn hắn, Phương Quý nhanh chóng vọt tới trước mặt Thương Nhật Bạc, trực tiếp hạ thủ.

Tuổi tác của Thương Nhật Bạc tuy nhỏ, nhưng huyền pháp lại cao minh, lực lượng huyết mạch càng là uẩn thần uy, thế mà so với mấy người Huyền Nhai Cổ Nguyệt càng khó chơi hơn nhiều, Phương Quý xông lên phía trước, đấu pháp cùng với hắn, gần như cân sức ngang tài, thôi động một thân khí huyết Ma Sơn, lại cũng chỉ có thể đánh đến khó phân cao thấp cùng với Thương Nhật Bạc, đến cuối cùng lúc, Phương Quý bỗng nhiên trở nên hung dữ, vọt thẳng đi lên chính là một trận Vương Bát Quyền, dùng đầu đụng ngã Thương Nhật Bạc, sau đó cưỡi ở trên người ra sức đánh một trận, giống như là đánh nhi tử nhà trưởng thôn...

Thân thể của Thương Nhật Bạc vốn đã hư nhược chịu một trận đòn như thế, rốt cục cũng ngất đi, cũng không biết là tức giận hay là bị đánh quá đau.

Chung quy vẫn là một đứa trẻ trung thực, một thân nội tình là không kém, nhưng lại không biết đánh nhau!

Đánh hắn bất tỉnh, Phương Quý sờ soạng theo thường lệ, lúc này mới phát hiện ra trên người của Thương Nhật Bạc thế mà không có ban thưởng của tôn chủ, thần sắc có một chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy người ở chung quanh đều đang kinh hoảng nhìn về phía hắn, bây giờ tu sĩ Bắc Vực đã chiếm thế thượng phong, mà huyết mạch Tôn Phủ theo việc ba đại thiên kiêu bị đánh bại thì đã hoàn toàn không có ý chí chiến đấu, bây giờ đang hoảng sợ lùi bước, lộ ra bộ dáng tuyệt vọng.

Huyết mạch Tôn Phủ giống như đã thật sự sợ...

Mà đám tu sĩ Bắc Vực thì gần như không dám tin tưởng một màn trước mắt này, đều là vừa mừng vừa sợ.

Mà vào lúc này, một đạo bóng người màu trắng, cuối cùng cũng từ bên ngoài bay lượn tiến vào chiến trường Ma Vực, Bạch Thiên Đạo Sinh từ dưới một cái hố to, ôm một bộ thi thể đi ra, chậm rãi bay về phía trước, lộ ra sắc mặt vô cùng lo lắng, ẩn chứa lửa giận vô tận...

"Người này vốn là hảo hữu chí giao của ngươi, tình như thủ túc, nhưng ngươi lại hạ sát thủ..." Sắc mặt của hắn ngưng trọng, trong mắt tràn đầy bi phẫn, lạnh lùng nhìn về hướng Phương Quý, nói: "Tu sĩ Bắc Vực các ngươi, bản chất chính là máu lạnh như vậy sao?"

Phương Quý từ từ quay đầu lại nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy chua chát, "oa" một tiếng khóc lên.

Lúc trước người ở bên ngoài đều không có chú ý đến Thanh Vân Gian, coi như là nhận biết Thanh Vân Gian, cũng căn bản không biết ở trong tràng diện hỗn loạn như thế, Thanh Vân Gian đi nơi nào, kết cục là như thế nào, bởi vì chênh lệch thực lực giữa Thanh Vân Gian cùng với Phương Quý thực sự quá xa, hai người giao thủ cũng chỉ là trong chớp mắt, căn bản là không đủ để hấp dẫn ánh mắt của người chung quanh, tự nhiên cũng không đủ để dẫn phát nghị luận của đám người đối với bọn hắn.

Cho đến lúc này, Bạch Thiên Đạo Sinh ra trận, ôm lấy thi thể của Thanh Vân Gian.

"Người này tên là Thanh Vân Gian, chính là tiểu bối thiên tài Thanh Vân gia, từ nhỏ đã có ngộ tính rất cao, tu hành khắc khổ, tuổi còn nhỏ tu vi liền đã có thành tựu, từ trước đến nay được người xưng là một đời thiên kiêu Tôn Phủ An Châu, càng quan trọng hơn là, hắn từ trước đến nay đều đối xử tử tế và ân cần đối với người khác, từ thời điểm tu sĩ Bắc Vực họ Phương bắt đầu tiến vào Tôn Phủ, liền một mực coi đối phương là chí giao hảo hữu, ngày thường ăn uống tiệc rượu du ngoạn, như hình với bóng, nhiều lần giúp đối phương trong tu hành, không coi trọng vàng bạc tài bảo, xưa nay trong sự vụ, cũng giúp đỡ rất nhiều lần, vô cùng hào phóng và tốt bụng, cho dù là ở trong diễn võ, Thanh Vân Gian cũng từng vì tiền đồ của đối phương, đến tìm ta cầu tình..."

Bạch Thiên Đạo Sinh ôm thi thể của Thanh Vân Gian, thân ở giữa không trung, lạnh giọng mở miệng, thanh âm khuấy động khắp nơi: "Ta cũng đã từng hỏi hắn, vì sao muốn bốc lên phong hiểm bị ta răn dạy cũng phải đến đây cầu tình vì vị tu sĩ Bắc Vực này, hắn trả lời rất đơn giản, chỉ nói vị tu sĩ Bắc Vực này là một vị bằng hữu hắn thực tình tương giao mà thôi, bởi vì thấy hắn trả lời thẳng thắn, ta mới đáp ứng muốn gặp vị tu sĩ Bắc Vực này một lần..."

Hắn chậm rãi nói, thanh âm dần dần nhỏ đi và sắc bén, quét ánh mắt về Phương Quý, nói: "Nhưng lại không ngờ được, người mà hắn coi là hảo hữu chí giao này, không nói một lời liền hạ sát thủ đối với hắn, không có một chút lưu tình nào, trời sinh tính máu lạnh, quả thật là bình sinh ít thấy..."

"Tu sĩ Bắc Vực các ngươi, nói cái gì mà truy cầu đại nghĩa, đòi lại tự do, kết quả..."

"Theo đuổi chính là sự máu lạnh, vong ân bội nghĩa này?"

"Huyết mạch Tôn Phủ chúng ta xem các ngươi là bạn, thành thật với nhau, kết quả lại là đổi lấy sự đáp lại máu lạnh như vậy của tu sĩ Bắc Vực các ngươi?"

Từng tiếng quát chói tai, truyền đi khắp nơi, chấn động lòng người.

Lúc đầu Bạch Thiên Đạo Sinh chỉ là đang nói một số việc của Thanh Vân Gian, đến cuối cùng lúc, đã biến thành chỉ trích cùng với quát tháo đối với Phương Quý, lại đến lúc sau, đã biến thành chỉ trích cùng với quát tháo của huyết mạch Tôn Phủ đối với tu sĩ Bắc Vực, ngôn ngữ như đao, cào xé tâm can...

Mà mấu chốt nhất là, đón sự chỉ trích của Bạch Thiên Đạo Sinh, Phương Quý thế mà một câu cũng không có phản bác.

Hắn chỉ là ngồi ở trên mặt đất, nước mắt tuôn rơi, bi ai tới cực điểm.

Thanh Vân Gian quả nhiên vẫn đã chết rồi.

Bình Luận (0)
Comment