"Ầm ầm..."
Quang mang của con mắt quái dị rơi trên đại địa thức hải, dẫn phát tiếng nổ ầm ầm, liền ngay cả đại điện ở sâu trong thức hải cũng đều hứng chịu ảnh hưởng, lúc này ở trong đại điện, tiểu Ma Sư đang nâng cao một cái bụng lớn, hiếu kỳ đi tới cửa sổ, dùng hai tay nắm chặt song cửa sổ, sợ hãi nhìn trận rung chuyển kịch liệt phát sinh ở bên ngoài, thốt lên: "Chậc, làm sao lại đánh được tới cả đây?"
Oanh! Oanh! Oanh!
Bạch Thiên Đạo Sinh hiến tế quá nhiều khí huyết, lực lượng của con mắt quái dị kia cũng cực kỳ cường thịnh, từng đạo quang mang đánh xuống, dường như muốn xé rách toàn bộ thức hải của Phương Quý, cưỡng ép chôn vùi thần thức của hắn, lại không nghĩ rằng, cũng vào thời điểm quang mang cường thịnh tới cực điểm, ở sâu trong thức hải, đại điện bỗng nhiên nổ vang, dường như có một loại thần âm thiên ngoại nào đó chấn động, trong chốc lát tràn ngập bốn phía.
Mà theo thần âm xuất hiện, quang mang của con mắt quái dị đánh xuống, thế mà bỗng nhiên trở nên ảm đạm không ít, kịch liệt tiêu tán.
"Không tốt..." Bạch Thiên Đạo Sinh cũng bị thần âm khuấy động, trong lòng bỗng nhiên kinh hãi, vội vã thu hồi lực lượng khí huyết hiến tế, cũng may là vào lúc này hắn đã thành công bức lui Phương Quý, lập tức muốn nắm lấy cơ hội, trước tiên thoát ly khỏi thức hải của Phương Quý rồi lại nói...
Mà Phương Quý lúc này, thức hải đại loạn, thần thức suy yếu, mắt thấy căn bản không có khả năng ngăn cản Bạch Thiên Đạo Sinh.
Chỉ là Bạch Thiên Đạo Sinh cũng không nghĩ tới chính là, cũng vào thời điểm hắn chuẩn bị vội vã chạy ra khỏi thức hải của Phương Quý, chợt nghe ở dưới thức hải, thanh âm có vẻ hơi suy yếu của Phương Quý vang lên, nhưng cũng vô cùng rõ ràng: "Đừng đi..."
Bạch Thiên Đạo Sinh đang gấp rút khẩn trương rời khỏi thức hải của Phương Quý, liền bỗng nhiên cảm giác đầu đâm vào trên một bức tường vô hình nào đó.
Hắn kinh hãi, còn tưởng rằng là xuất hiện ảo giác, vẫn muốn vội vàng rời đi, lại không nghĩ rằng, trong thức hải của Phương Quý, bỗng nhiên vang lên vô số thanh âm "Đừng đi" ‘’Đừng đi" "Đừng đi", những âm thanh này, giống như là hóa thành một dòng lũ lớn, tràn ngập ở trong mảnh thức hải này, thế mà khiến cho thức hải xuất hiện một cỗ lực hút bất tận.
Bạch Thiên Đạo Sinh thi triển Đại Âm Sát Tâm Chú, thần thức bắn ra tiến vào thức hải của đối thủ, hoặc là rời khỏi thức hải của đối phương đều là chuyện dễ như trở bàn tay, từ xưa cho đến bây giờ chưa gặp phải chuyện như thế này, lại có thể có thức hải là tiến vào nhưng không ra được, cũng không phải nói là ra không được, mà là ở trong thức hải xuất hiện một loại lực lượng cổ quái nào đó, cứng rắn giữ hắn lại, thế mà khiến cho hắn không có cách nào rời đi...
"Đây là thần thông gì?" Bạch Thiên Đạo Sinh giật mình, bản thân của tên tiểu quỷ kia rõ ràng đã bị trọng thương, làm sao còn có thể khống chế bực lực lượng kinh khủng này?
"Đây không phải là thần thông, mà là chấp niệm của ta!" Ở dưới thức hải, Phương Quý ho khan bò dậy từ dưới đất, dù nhục thân của hắn lúc này chính là do thần thức biến thành, cũng có thể nhìn ra được hắn đã lộ ra vẻ suy yếu đến cực điểm, toàn thân trên dưới đều là vết máu, thoạt nhìn như là một trận gió liền có thể thổi ngã, nhưng hết lần này tới lần khác lại duy trì tỉnh táo, chậm rãi mở miệng nói với Bạch Thiên Đạo Sinh: "Không phải ngươi muốn biết chấp niệm của ta là gì hay sao? Hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết!"
"Ta nói ta muốn biết chấp niệm của ngươi là gì vào lúc nào, ta chỉ muốn rời đi..." Bạch Thiên Đạo Sinh mắng to trong lòng, nhưng quả thực là không dám đánh gãy lời nói của Phương Quý, nhất là, coi như ngay từ đầu không có hứng thú đối với chấp niệm của Phương Quý, lúc này cũng cảm thấy hứng thú, không có cách nào, dù sao thì cũng phải biết đây là chuyện gì xảy ra, mới có thể biết được làm thế nào để rời đi...
"Chấp niệm của ta, chính là đừng đi!" Lúc này Phương Quý nhìn thẳng vào Bạch Thiên Đạo Sinh, đi từng bước một về phía trước, lộ ra thần sắc nghiêm túc nói: "Thần Tiên lão gia gia cũng tốt, lão thôn trưởng cũng tốt, Hoa quả phụ cũng tốt, Hồng Bảo Nhi cũng tốt, Đại Tráng cũng tốt, Trương tú tài tại thôn Ngưu Đầu cũng tốt, đều đừng đi, Thái Bạch Tông cũng tốt, sư tỷ cũng tốt, Thanh Vân Gian cũng tốt, hết thảy mọi người, đều đừng đi, đều ở lại nơi này..."
"Cho nên, đạo chấp niệm lúc ta tu luyện thần thức kia, chính là đừng đi!"
Hắn vừa nói, vừa rút ngắn khoảng cách cùng với Bạch Thiên Đạo Sinh: "Ta chỉ muốn tìm một địa phương để sống an ổn mà thôi, lúc đầu ta sống ở thôn Ngưu Đầu cũng không tồi, lúc sống ở Thái Bạch Tông cũng rất dễ chịu, đến Tôn Phủ, bởi vì có bằng hữu như Thanh Vân Gian, cuộc sống trôi qua cũng không tệ lắm, nhưng vì sao các ngươi lại muốn từng người bọn hắn rời đi?"
Lúc nói đến chỗ này, thanh âm của Phương Quý còn lộ ra vẻ rất bình tĩnh, nhưng thật ra là đang che giấu sự tức giận: "Nhất là Thanh Vân Gian, một người tốt như thế, nếu như không có các ngươi, nếu như không có hết thảy quy củ rắm thối mà Tôn Phủ định ra, hắn làm sao có thể chết?"
"Phương lão gia ta đang sống dễ chịu tại Thái Bạch Tông, các ngươi lại điều ta tới!"
"Ta tới nơi này, các ngươi lại hại chết bằng hữu tốt nhất của ta..." Trên khuôn mặt của Phương Quý, đã tràn đầy vẻ dữ tợn, thanh âm cũng trở nên ác độc: "Những ngày tốt lành, toàn bộ đều bị các ngươi huỷ hoại!"
"Sưu..." Thân hình của hắn đột nhiên như điện, vội vàng lao về phía Bạch Thiên Đạo Sinh ở giữa không trung một lần nữa, xuất thủ tàn nhẫn, chộp tới con mắt quái dị ở trên mặt của Bạch Thiên Đạo Sinh, phát ra thanh âm tàn nhẫn: "Ngươi nói xem, Phương lão gia ta không xử lý các ngươi, thì còn xử lý ai?"
Ầm ầm! Đối mặt với tình huống khốc liệt chưa từng thấy, Bạch Thiên Đạo Sinh kinh hãi trong nháy mắt.
Trốn thì đã trốn không thoát, mà nếu thôi động bí bảo Ma Sơn mà nói, vừa rồi hắn đã tiêu hao quá nhiều huyết khí...
Lúc này là lần thứ nhất hắn cảm nhận được khủng hoảng chân chính!
"Không thích hợp..."
Mà vào thời điểm Phương Quý cùng với Bạch Thiên Đạo Sinh đang đại chiến ở trong thức hải, ở trên đỉnh núi, tôn chủ An Châu Huyền Nhai Tam Xích cũng chợt ngồi ngay ngắn, hắn hồ nghi nhìn về hướng chiến trường Ma Vực phía dưới, thu mỗi một chi tiết nhỏ vào trong mắt, hắn không có cách nào trực tiếp nhìn thấu trong thức hải của Phương Quý xảy ra chuyện gì, nhưng lại có thể nhìn thấy hết thảy chi tiết ở ngoại giới.
Theo lý thuyết, hiện tại Bạch Thiên Đạo Sinh cũng đã thắng, dùng Đại Âm Sát Tâm Chú để giết người, xưa nay không cần nhiều thời gian như vậy, nhất là Bạch Thiên Đạo Sinh còn có món bí bảo Ma Sơn kia ở trên người, nhưng hết lần này tới lần khác, cho tới bây giờ một nén hương thời gian đã trôi qua, Bạch Thiên Đạo Sinh cùng với Phương Quý vẫn giằng co bất động, ngược lại là khí huyết trên người của Bạch Thiên Đạo Sinh đột nhiên giảm bớt rất nhiều, nhục thể cũng đều trở nên khô quắt!
"Chẳng lẽ Đạo Sinh sẽ thật sự thua?" Tôn chủ nhíu lông mày thành một cục, sắc mặt âm trầm như nước.