Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 590 - Chương 590: Kêu Gọi

Chương 590: Kêu gọi Chương 590: Kêu gọi

Huyền Nhai Tam Xích lập tức nhíu lông mày, lời nói của tông chủ Thái Bạch Tông khiến cho trong lòng của hắn không thoải mái, phảng phất như bị người khám phá một loại bí mật thâm tàng nào đó, tự nhiên là không buồn trả lời lại, bất quá hắn cũng thực sự cảm thấy có một chút hiếu kỳ, nếu như kẻ sử dụng kiếm kia đi tới cùng với tông chủ Thái Bạch Tông mà nói, thế thì quả thực là chuyện lớn, nhưng ở trên bí điển Tôn Phủ đã sớm có ghi chép, đạo tâm của kẻ sử dụng kiếm đã phế đi, rốt cuộc không thể cầm kiếm, như vậy chỉ bằng vào vị tông chủ Thái Bạch Tông trông có vẻ ôn hoà này, lại lấy lòng tin từ đâu để nghênh đón sự tiến công tập kích của mười hai Tà Thần?

Coi như là hắn vào lúc này, nếu như đối diện với mười hai Tà Thần mà nói, cũng tuyệt đối không dám chủ quan...

"Mời!" tông chủ Thái Bạch Tông cũng không nói gì nữa, chắp một tay ở sau lưng, một tay khác nhẹ nhàng mở ra, đi đến giữa không trung.

Chung quanh từ trên xuống dưới, vô số người ngưng tụ tâm thần, quay đầu nhìn sang vị trí của mười hai Tà Thần.

Mà ở phía xa, ở vị trí mười hai Tà Thần đang đứng, cũng đột nhiên phát ra từng đợt thanh âm cổ quái, thanh âm này giống như là ẩn chứa một loại ma lực nào đó, làm cho tâm thần người ta kinh loạn, rõ ràng là do mười hai người phát ra, lại giống như là thanh âm của một người, chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải, thiên biến vạn hóa, khiến cho người ta nghe vào trong lòng, da gà cũng đều nổi lên một tầng!

"Tu sĩ Bắc Vực rất tầm thường, chúng ta thực sự lười nhác để bọn hắn vào mắt..."

"Bất quá ở trong nhiều kẻ tầm thường như vậy, cũng có mấy kẻ nổi bật, khiến cho người ta hiếu kỳ không thôi..."

"Ở trong những kẻ nổi bật này, đôi sư huynh đệ Thái Bạch Tông tại Sở Quốc kia, vô luận sắp xếp như thế nào, cũng đều được xếp vào trong 3 vị trí đầu..."

"Cho nên chúng ta đã sớm muốn gặp ngươi, duy chỉ có người như ngươi, giết mới có một chút thú vị..."

Nương theo những tiếng cười kia, một trận thanh âm kỳ quái truyền tới từ bốn phương tám hướng, vẫn là mười hai người đang phân biệt nói chuyện, thế nhưng nghe vào trong tai, lại giống như là một người đang nói, ý tứ ở trong lời nói, càng làm cho lòng người phát lạnh, thanh âm cổ quái chui vào trong tai, liền giống như là tiến vào trong ổ rắn, đang có vô số rắn độc để mắt tới chính mình...

Trên núi dưới núi, vô luận là huyết mạch Tôn Phủ, hay là tu sĩ Bắc Vực, đều đã cảm thấy có một chút không rét mà run!

Ngược lại là tông chủ Thái Bạch Tông, bộ dáng vào lúc này vẫn là có vẻ hơi phong thanh vân đạm, hai tay của hắn chắp ở sau lưng, cũng không có nhìn về phía đối thủ, mà là ánh mắt thoáng nghiêng, nhìn xuống chiến trường Ma Vực, trầm giọng mở miệng hỏi: "Đệ tử Thái Bạch Tông Quách Thanh, Phương Quý, hai người các ngươi đã hoàn thành việc nhỏ của mình chưa?"

"Ừm?" Nghe câu nói này, tất cả mọi người đều cảm thấy run lên, vội vàng nhìn vào chiến trường Ma Vực.

Mà vào lúc này ở trong chiến trường Ma Vực, tất cả mọi người đã sớm ngừng tay, trước đó Quách Thanh chính là đang canh giữ ở trước người Phương Quý, vào thời khắc trong lòng tuyệt vọng, chợt thấy được tông chủ Thái Bạch Tông giáng xuống từ trên trời, còn nói muốn đón chính mình trở về, tâm tình nhất thời trở nên rất phức tạp, thực sự khó mà hình dung, nếu như không phải tông chủ Thái Bạch Tông vừa xuất hiện liền trở thành tiêu điểm của toàn trường, nàng đã sớm nhào vào trong ngực của sư tôn khóc lớn.

Mà lúc này thấy tông chủ Thái Bạch Tông đang một mực thương lượng cùng với tôn chủ, nàng cũng chỉ có thể kềm chế sự kích động tràn đầy trong lòng, đàng hoàng chờ ở phía dưới, lúc nghe được sư tôn muốn nghênh chiến mười hai Tà Thần, trong lòng đã là lo lắng không gì sánh được, lại bất thình lình nghe được lời kêu gọi của tông chủ Thái Bạch Tông, trong lòng nhất thời trở nên kích động, cao giọng đáp ứng, sau đó uyển chuyển hạ bái, đầy mặt là nước mắt: "Bái kiến sư tôn, đệ tử ở đây!"

Tông chủ Thái Bạch Tông cúi đầu nhìn nàng, khẽ gật đầu một cái, sau đó hỏi: "Sư đệ của ngươi đâu?"

"A...sư đệ..." Trong lòng Quách Thanh giật mình, lúc này mới nhớ tới chính mình đang bảo vệ sư đệ, vội vàng quay đầu nhìn lại, sau đó chỉ thấy Phương Quý đã hữu khí vô lực ngã xuống trên mặt đất, sắc mặt vàng như nến, hai mắt nhắm nghiền, vội vàng xông tới, khẩn trương vỗ vỗ vào mặt của Phương Quý.

"Giết..." Mà vào lúc này ở trong thức hải, Phương Quý đang chém giết hết mình.

Hắn ỷ vào việc ở trong địa bàn của mình, lại tu luyện Quy Nguyên Bất Diệt Thức, điên cuồng chém giết với Bạch Thiên Đạo Sinh, mà Bạch Thiên Đạo Sinh thì khí huyết khô kiệt, lại đang ở trong thức hải của Phương Quý, thần thức vốn đã héo hon, lại thêm bị mất con mắt quái dị kia, tâm hoảng ý loạn, bị Phương Quý giết chết hơn mười đạo phân thân, mà phân thân còn sót lại của hắn, biết là không thể đánh lại Phương Quý, lại biết mình không trốn thoát được, thế là chỉ vây quanh cửa chính cùng với cửa sổ đại điện ra sức đấm đá, chỉ muốn xông vào cướp lại con mắt quái dị..

"Trả bí bảo cho ta..." Rốt cục Bạch Thiên Đạo Sinh cũng đã thành công, cửa chính đại điện không hiểu sao mở ra một cái khe, thế là hắn vội vàng lách mình vọt vào, mặt tràn đầy hung ác, vọt về phía tiểu Ma Sư đang nâng cao cái bụng lớn dương dương đắc ý, khiến cho tiểu Ma Sư giật nảy cả mình, "ngao" một tiếng liền nhảy lên giữa không trung, sau đó lúc rơi xuống, đã đặt mông ngồi lên phía trên Bạch Thiên Đạo Sinh, ép cho hắn trợn trắng mắt!

"Ồ?" Phương Quý truy sát đạo phân thân cuối cùng ở phía trước cửa chính đại điện, đi vào bên trong đại điện nhìn, lập tức ngây dại, chỉ thấy tiểu Ma Sư vừa hét lớn "đừng đến gần ta", vừa ra sức đánh Bạch Thiên Đạo Sinh, giống như là đang đánh một cái túi vải rách, khiến cho người ta không nhịn được mà cảm thấy đau lòng...

"Đệ tử Thái Bạch Tông ở đâu..." Cũng đúng vào lúc này, trong thức hải của Phương Quý vang lên một thanh âm quanh quẩn nào đó, mang theo một loại ma lực nào đó, xuyên thẳng vào trong thức hải.

"Ngươi hãy trông chừng hắn, ta ra ngoài gặp tông chủ..."

Phương Quý nghe được thanh âm của tông chủ Thái Bạch Tông, lập tức mừng rỡ không thôi, thần thức khẽ động, phi tốc phóng ra bên ngoài thức hải, để lại tiểu Ma Sư mình cùng với Bạch Thiên Đạo Sinh ở trong đại điện, lập tức càng khiến cho tiểu Ma Sư bị doạ sợ, liên tục gọi Phương Quý vài câu, không thấy Phương Quý đáp lại, thế là vô cùng sợ sệt Bạch Thiên Đạo Sinh sẽ đánh chính mình, thế là càng đánh Bạch Thiên Đạo Sinh nặng tay hơn...

"Đừng đánh, đừng đánh, ta tỉnh rồi..." Phương Quý vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của sư tỷ cách mình rất gần, bàn tay trắng nõn đang giơ lên thật cao, mắt nhìn thấy đã sắp đập vào trên mặt mình, lập tức bị doạ hô to, đưa tay đẩy sư tỷ ra, cố gắng hết sức bò dậy, hưng phấn vẫy tay với tông chủ ở trên không trung: "Tông chủ, thế mà thật sự là ngài, ngài tới vào lúc nào, tại sao lại không nói một tiếng?"

Bình Luận (0)
Comment