Quái Ngưu Tà Thần bay ở giữa không trung, hai mắt như chuông đồng, bỗng nhiên phóng ra hai đạo thần quang màu lam, những nơi đi qua, hư không liên tiếp đóng băng, một vòng một vòng, rất nhanh liền khiến cho trái phải tông chủ Thái Bạch Tông đều biến thành yêu băng, giống như bị lao tù bao phủ.
Đến lúc cuối cùng, thì là Hôi Đỉnh Thần Viên một mực ẩn núp trong bóng tối, đột nhiên hét lớn một tiếng nhảy ra ngoài, thân hình khổng lồ, trong tay thế mà nâng một tảng đá to lớn, trong tiếng hét lớn, ném tảng đá về phía tông chủ Thái Bạch Tông, mà tảng đá kia vừa rời tay, thế mà càng lúc càng lớn, tới cuối cùng, đã giống như là một ngọn núi lớn, ầm ầm rơi xuống, khiến cho người ta muốn trốn cũng không có cách nào trốn...
Tám vị Tà Thần xuất thủ toàn lực, quả nhiên là không tầm thường, chỉ trong một hơi thở, liền đã triệt để phong kín đường lui của tông chủ Thái Bạch Tông, hơn nữa các loại thủ đoạn Tà Đạo đều xuất hiện, đã dồn tông chủ Thái Bạch Tông vào góc chết, đối với tông chủ Thái Bạch Tông mà nói, vào giờ khắc này, chỉ cảm thấy trời đất chung quanh quay cuồng, tứ phía đều là địch, trên đỉnh đầu kình phong ầm ầm, giống như là trời sập, coi như muốn chạy trốn, cũng không biết trốn đi đâu!
"Cẩn thận..." Tới giờ khắc này, coi như là Phương Quý vừa mới rồi còn có một chút không hài lòng trong lòng, cũng không nhịn được hét một tiếng.
"Ha ha..." Nhưng không nghĩ tới, tông chủ Thái Bạch Tông nhìn như bị vây ở trong tuyệt cảnh, vào lúc này, chợt cười to một tiếng, sau đó chỉ thấy hắn huy kiếm ở trong sương mù tím lờ mờ, hướng thẳng tắp lên trời, giống như là dựng lên một cây Thông Thiên Thần Trụ...
Không thấy được rõ ràng động tác của hắn, nhưng thanh âm của hắn lại truyền ra rõ ràng: "Tinh thùy nhật lạc thiên địa trầm, một kiếm nơi tay thừa ba thước!"
"Ầm ầm..."
Sương mù tím tràn ngập giữa thiên địa, kiếm quang chói mắt bỗng nhiên sáng lên, xé rách tầng tầng sương mù tím, khiến cho mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, chỉ thấy tông chủ Thái Bạch Tông bị vây ở tuyệt cảnh, không thể trốn đi đâu được, muốn tránh cũng không tránh được, vào lúc này đột nhiên dựng Hắc Thạch Kiếm lên, chống ở giữa thiên địa, đạo kiếm quang kia nối liền trời đất, cứng rắn chống đỡ núi lớn giáng xuống từ trên trời, trên thân kiếm, kiếm ý khuấy động, giống như mây trôi, một vòng một vòng khuếch tán ra phía ngoài, bức lui công kích của các Tà Thần khác.
Một màn này lưu lại ấn tượng khắc sâu cho tất cả mọi người trong sân.
Nhất là Phương Quý mở to hai mắt ở phía dưới, hắn nhìn một kiếm này, bỗng nhiên có cảm giác giống như là vào thời điểm trời đất sụp đổ, tông chủ Thái Bạch Tông dùng một kiếm chống trời, khí thế như cầu vồng, thế là trời sập xuống, đối mặt với đạo kiếm quang này cũng đình chỉ sụp đổ, không rơi xuống nổi.
"Đây chính là Thái Bạch Cửu Kiếm kiếm thứ tư!"
Mà ở trong một mảnh sợ hãi thán phục của đám tu sĩ, thanh âm của tông chủ Thái Bạch Tông truyền tới từ phía xa xa, vẫn đang nghiêm túc giảng giải cho Phương Quý: "Kiếm này coi trọng tâm bất loạn, ý không thay đổi, cho dù trời đất sụp đổ, cho dù tinh thùy nhật lạc, cho dù càn khôn đổ hãm, chỉ cần có kiếm trong tay, như vậy thì coi như vào thời điểm trời sụp xuống, cũng có thể lưu lại ba thước không gian!"
Vừa nói chuyện, tông chủ Thái Bạch Tông bỗng nhiên thu kiếm, mượn ba thước không gian này, thân hình đột ngột trốn thoát khỏi mảnh tuyệt địa này, một thân áo bào bị cuồng phong thổi phần phật, mà hắn thì cúi đầu nhìn về phía Phương Quý, nghiêm túc giải thích: "Bởi vì ba thước này chính là giới hạn thấp nhất, có kiếm nơi tay, ở trong cái giới hạn thấp nhất này, quỷ không thể phá, thần không thể phá, thiên địa cũng không thể phá!"
"Chuyện này..." Nghe lời nói của tông chủ, Phương Quý bỗng nhiên cảm thấy toàn thân run lên, giống như là bị lôi điện đánh trúng, tóc cũng đều muốn dựng thẳng lên.
"Tinh thùy nhật lạc thiên địa trầm, một kiếm nơi tay thừa ba thước!"
Hắn nhẩm đọc đoạn khẩu quyết này trong lòng, lập tức suy nghĩ thông suốt rất nhiều sự tình, vào trước khi diễn võ kết thúc, hắn đã dự định nghe theo Thanh Vân Gian, lưu lại Tôn Phủ sống một cuộc sống tạm bợ, nhưng kết quả vì sao chính mình nhất định phải nhảy ra ngoài khiêu chiến Bạch Thiên Đạo Sinh?
Lúc trước hắn mặc dù làm như vậy, nhưng trong lòng vẫn còn có một chút hồ đồ, thậm chí còn có một chút tự trách bản thân nhiều chuyện, nguyên nhân cũng chính là vì đây, lòng của hắn một mực loạn, cho tới bây giờ, hắn mới bỗng nhiên hiểu được hàm nghĩa của đoạn khẩu quyết kia, cũng bỗng nhiên hiểu được nguyên nhân lúc trước mình nhảy ra, bởi vì có một đường giới hạn nằm ở nơi đó, cách làm của Bạch Thiên Đạo Sinh đã vượt qua đường giới hạn kia, cho nên chính mình phải đi ra.
Tinh thùy nhật lạc, thiên địa đổ hãm, nhưng ta có một kiếm nơi tay, cũng phải lưu lại ba thước không gian!
"Nguyên lai, ta kỳ thật đã sớm học xong một kiếm này, chỉ là không rõ, cho nên không thi triển ra được..."
Nghĩ thông suốt điểm này, Phương Quý bỗng nhiên nổi giận, chạy đến bên cạnh thân thể của Bạch Thiên Đạo Sinh, giận dữ đá hai cước, lại cảm thấy chưa hết giận, tháo túi càn khôn của hắn xuống, mở ra xem, Thanh Thiên Bạch Lộ đang thành thành thật thật nằm ở bên trong, lúc này mới đột nhiên cảm thấy hết giận, công lý quả nhiên vẫn còn tồn tại trên thế giới, ở hiền gặp lành...
Trong lòng suy nghĩ loạn thất bát tao, hắn đã cẩn thận thu túi càn khôn vào, thở dài một hơi, cảm thấy khá hài lòng.
"Lớn mật, để ta nhìn thử xem Thái Bạch Cửu Kiếm đến tột cùng có chỗ gì hơn người..."
"Giết giết giết, giết hắn, chiến chiến chiến, nuốt hắn..."
Mà vào thời điểm tông chủ Thái Bạch Tông huy kiếm phá thế công như tuyệt cảnh kia, tám vị Tà Thần cũng là vừa sợ vừa giận, nhao nhao hét lớn, vội vã lao tới từ bốn phương tám hướng, lần này đã thực sự là va chạm đấu pháp, bọn hắn thừa dịp thân hình của tông chủ Thái Bạch Tông chưa ổn định, cùng nhau thi triển tuyệt học, các loại tà binh, Trành Quỷ, yêu pháp, bí thuật Quỷ Thần, ào ào đánh tới như thác nước.
"Ta từ một kiếm đến nhân gian, chém thần giết phật cầu chân ý!"
Mà đối mặt với vô tận yêu binh tà pháp của bọn hắn, vào lúc này tông chủ Thái Bạch Tông cũng không có dựa vào thân pháp tránh né, mà là trực tiếp cầm kiếm tiến lên nghênh đón, kiếm mang trong tay tung hoành vô địch, giống như là dải ngân hà lắc lư ở không trung, tầng tầng đạo đạo, sắc bén vô địch, trong kiếm ý kia, thình lình ẩn chứa một loại ý cảnh nóng nảy không có cách nào hình dung, dường như có một đạo kiếm ý được dưỡng thành từ nhân gian, trỗi dậy, chém thần giết phật, hiển thị rõ sự kiêu ngạo, thiên địa cũng đều ảm đạm, chỉ còn kiếm quang là quang mang duy nhất trong thiên địa...
Thái Bạch Cửu Kiếm kiếm thứ năm!
Tám vị Tà Thần ở trước mặt của đạo kiếm quang này, trong lòng của tất cả thế mà đều sinh ra sợ hãi, đạo tâm đã bị kiếm ý chấn nhiếp, tà binh bí pháp trong tay, càng giống như là không chịu nổi một kích, trong khoảnh khắc, liền thấy kiếm quang xẹt qua người của bọn hắn, máu đen rơi xuống giống như mưa rào xối xả.
Phương Quý nhìn qua đạo kiếm quang phách lối ở trong không trung kia, chỉ cảm thấy nhiệt huyết tuôn ra, cơ hồ muốn há miệng hét to.
"Con bà nó, đây mới là Thái Bạch Cửu Kiếm?"
"Con bà nó, trước đó Mạc lão cửu chưa từng nói Thái Bạch Cửu Kiếm mạnh như vậy..."