Phương Quý cùng với A Khổ sư huynh vừa muốn lao ra lập tức ngồi xuống, sắc mặt của Phương Quý trở nên tái nhợt, có một chút trợn tròn mắt.
Một kiếm này giống như có một chút hơi mạnh...
Quay đầu nhìn sang hướng của A Khổ sư huynh, đã thấy sắc mặt của A Khổ sư huynh cũng là tái nhợt, đang quay đầu sang nhìn hắn.
Khẩu hình khẽ nhúc nhích, dường như là đang nói: "Có còn muốn báo thù không?"
Bờ môi của Phương Quý có một chút run rẩy, nói: "Lần này tha cho hắn một lần..."
Nói xong liền từ từ lui về phía sau, e sợ sẽ gây ra động tĩnh gì, khiến cho Trương Xung Sơn ở dưới dốc núi nghe được.
Con bà nó, chủ quan rồi!
Lúc đầu còn cho rằng Trương Xung Sơn cho dù là có một chút bản lãnh, cũng sẽ không sai biệt bao nhiêu so với mình, tăng thêm A Khổ hẳn là có thể trừng trị hắn.
Bây giờ nhìn lại, có vẻ như tăng thêm A Khổ, bị thu thập cũng chỉ có thể là chính mình.
Hai người hành quân lặng lẽ, nhanh chóng thối lui ra bên ngoài hơn mười trượng, mới tăng nhanh tốc độ, xám xịt chui ra từ một chỗ khác trong khu rừng, A Khổ sư huynh có một chút bất đắc dĩ vỗ đầu của Phương Quý, nói: "Phương Quý sư đệ, vị Trương Xung Sơn kia dù sao cũng là nhân vật có thể dựa vào bản lĩnh thật sự tranh đoạt Top 10 thí luyện, nội tình rất sâu dày, bây giờ ngươi muốn trừng trị hắn là có một chút hơi sớm..."
Phương Quý hừ hừ hai tiếng, nói: "Gọi ta A Quý là được rồi!"
A Khổ sư huynh bất đắc dĩ, đành phải khuyên nhủ: "Báo thù cũng không cần nóng lòng nhất thời, quân tử báo thù mười năm cũng không muộn!"
"Quân tử có tính tính tốt, nhưng tính tình của ta lại không tốt!" Phương Quý càng nghĩ càng giận, nhưng lại biết mình tạm thời khẳng định là không báo được thù, ngược lại là phải đề phòng đối phương đến gây phiền phức cho mình, nhưng nếu nhịn như thế thì lại không cam tâm, đảo con ngươi một vòng, liền nghĩ ra được một chiêu, nói với A Khổ sư huynh: "Coi như hiện tại không thể đánh hắn, cũng phải thu một chút lợi tức, A Khổ sư huynh hãy giúp ta nhìn chằm chằm vào bọn hắn..."
A Khổ sửng sốt hỏi: "Ngươi lại muốn làm gì?"
"Trước tiên phải xả giận một chút!"
Phương Quý cũng không giải thích nhiều, chỉ là bảo A Khổ nhìn chằm chằm vào hai người kia, còn bản thân thì cúi thấp đầu, vòng qua khu rừng, đi thẳng tới lầu nhỏ của Trương Xung Sơn, đứng ở trước lầu nhỏ, nhìn trái nhìn phải không thấy ai, lại biết Trương Xung Sơn đang nói chuyện với Lương Thông ở dưới dốc núi, thế là lấy can đảm tiến lên một cước, đạp cửa phòng của Trương Xung Sơn ra, nghênh ngang đi vào.
Chỉ thấy ở trong lầu nhỏ được bố trí xa hoa, treo không ít tranh cổ, Phương Quý cũng không hiểu những thứ này, tiện tay kéo xuống, xé nát và vò thành cục, ném sang một bên, lại vơ vét trái phải trong lầu nhỏ, nhìn thấy đồ tốt liền nhét vào trong túi, nếu thực sự không nhét được cũng sẽ trực tiếp đập bể, vừa phá phách vừa tìm kiếm, rất nhanh liền tìm được một cái rương lớn ở dưới gầm giường.
"Hừ, đồ tốt quả nhiên là đều nhét ở dưới giường..."
Phương Quý hừ hừ hai tiếng, trực tiếp dùng Quỷ Linh Kiếm chém đứt ổ khóa ở trên cái rương, mở ra xem, ngược lại là hơi kinh hãi.
"Nhìn không ra tên họ Trương này cũng có một chút vốn liếng..."
Chỉ thấy ở trong rương, bên trái đặt một đống linh thạch đỏ rực, có khoảng chừng mấy chục khối, ở bên phải thì là từng bình đan dược không rõ danh mục, ở trong đó có mấy bình vẻn vẹn chỉ nhìn từ bề ngoài liền biết là có giá trị không nhỏ, trọng yếu nhất là ở giữa rương, thế mà còn đặt một cái hộp, sau khi mở ra xem xét liền phát hiện ra ở bên trong là một gốc sâm tản ra linh khí bức người...
"Đây chính là linh dược thượng phẩm mà Lương Thông dùng để mời Trương Xung Sơn đối phó ta?" Phương Quý nhìn gốc sâm già, lửa giận ở trong lòng lại dâng lên.
Dứt khoát mở rộng túi đựng đồ buộc trên eo, linh thạch, đan dược, còn có gốc sâm già trong rương này, cùng với vài cọng linh dược của Trương Xung Sơn, hắn vơ vét sạch sẽ, lúc này mới nghênh ngang chắp tay sau lưng đi ra ngoài cửa.
"Không đúng, nếu tên này cáo trạng với tiên môn, nói rằng có kẻ trộm đồ, nói không chừng sẽ có phiền phức..."
Vào lúc sắp đi ra cửa, hắn lại suy nghĩ một chút ở trong lòng, thế là liền đi tới trước bàn sách của Trương Xung Sơn, cầm bút của đối phương, nhúng mực của đối phương, viết xuống trên giấy trắng một một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Ta đã biết sự tình ngươi cùng với Lương Thông thông đồng hợp mưu hãm hại đồng môn, nếu không muốn tiên môn biết được, vậy thì hãy ngoan ngoãn chờ đợi sự phân phó của ta!", sau đó liền bỏ tờ giấy vào trong rương, đẩy trở lại dưới giường.
Suy nghĩ lại một chút còn chưa hết giận, lại xoay người tè lên trên giường của đối phương, dùng chăn mền che lại, lúc này mới vừa lòng thỏa ý, khẽ hát chạy ra ngoài, đi đến hội hợp với A Khổ sư huynh.
"Ta sẽ khiến cho ngươi tức giận muốn chết mà không dám để lộ ra..."
Nghĩ như vậy, ngược lại là cảm thấy so với đánh Trương Xung Sơn một trận còn vui vẻ hơn.
A Khổ sư huynh chính là đang lo lắng chờ đợi hắn, sau khi nhìn thấy hắn đầy mặt đắc ý trở về, vội hỏi hắn đã làm gì, Phương Quý cũng không đáp lời, chỉ là cao hứng bừng bừng lôi kéo A Khổ sư huynh đi uống rượu, vừa đi vừa đắc ý ngâm nga điệu hát dân gian: "Lão gia ta họ Phương gọi là Phương Quý, hãm hại lừa gạt cái gì ta cũng đều biết, ăn đông gia ta uống tây gia, tùy tiện ngủ ở giường của quả phụ..."
"Đùng!"
Chiếc chén sứ còn hoàn hảo duy nhất trong phòng bị Trương Xung Sơn ném lên trên mặt đất.
Lúc này hắn tràn đầy lửa giận, nhìn gian phòng bừa bộn của chính mình, trong ánh mắt lộ ra vẻ muốn ăn thịt người.
Vốn là bởi vì vị trí Top 10 bị đoạt đi, hắn đã nhẫn nhịn một bụng lửa giận, đánh cho kẻ cầm đầu Lương Thông một trận, lại lấy đi của đối phương 100 khối linh thạch, mới thoáng giải mối hận ở trong lòng, kết quả là vừa mới trở về phòng liền phát hiện ra tranh chữ chính mình cất giữ còn có pháp thuật bí quyết đều bị xé nát, bảo bối giấu ở dưới giường cũng bị vơ vét không còn lại gì.
Thậm chí là ngay cả giường ngủ cũng ướt nhẹp...
"Đến tột cùng là ai..." Cầm tờ giấy tràn đầy chữ viết nguệch ngoạc, Trương Xung Sơn trầm giọng gầm thét.
Hắn vô cùng phẫn nộ, lại không dám để lộ việc này ra ngoài!
Vô luận như thế nào cũng không ngờ được, giao dịch nhỏ giữa hắn cùng với Lương Thông thế mà lại bị người ta phát hiện.
Thông đồng với người khác, thu trọng lễ của người khác, thừa dịp thời điểm thí luyện tổn thương đồng môn, nếu việc này bị vở lỡ, lớn nhỏ gì thì cũng đều là sai lầm, nhất là thanh danh sẽ bị bôi xấu, coi như tiên môn từ trước đến nay mở một con mắt nhắm một con mắt đối với chuyện như vậy, nhất là ở dưới tình huống điều tra nhưng không tìm được chứng cứ sẽ không đuổi hắn đi, nhưng nếu vỡ lở ra, cũng sẽ khiến cho đồng môn coi thường hắn...
Cho nên dù ở trong lòng có tức giận hơn nữa, hắn cũng chỉ suy nghĩ đến tột cùng là ai sau khi biết được chuyện này còn dùng nó để uy hiếp hắn?