"Đứa nhỏ này, biết đó là huynh đệ kết nghĩa của ta còn nói chuyện khó nghe như thế..." Lửa giận của lão đan sư Cổ Thông đã tiêu tan, liền không còn đè ép được Minh Nguyệt, thấy nàng thở hồng hộc rời đi, trong miệng cũng có một chút bất mãn lầm bầm.
"Sư tôn, ta sẽ đi thu xếp!" Thanh Phong giải quyết được một cái vấn đề lớn, trong bụng mừng rỡ, cũng vội vàng đi thu xếp việc để cho Anh Đề tiến vào Hóa Long Trì.
Lúc này thật sự là đi trên đường cũng muốn bay bổng, nghĩ thầm giúp tiểu sư thúc đại ân này, vậy xong việc còn không phải sẽ báo đáp ta?
Môn pháp môn luyện hóa đan dược vô hạn kia của Thái Bạch Tông, ta chắc chắn sẽ học được!
"Lúc đầu ta đi tới đây là định làm gì?"
Hai vị đệ tử vừa đi, lão đan sư Cổ Thông ngược lại là đứng lẻ loi ở nơi này, mỗi một lần luyện đan, hắn đều sẽ hao tổn một lượng lớn tâm huyết, cho nên sau khi luyện đan xong, cũng đều là thời điểm đầu óc hồ đồ nhất, lúc này đứng tại chỗ, cẩn thận suy nghĩ một hồi, mới chợt nhớ tới sau khi mình luyện xong lò đan thứ nhất, muốn tiến vào đan điện tìm một viên đan dược chính mình luyện ra trước đó để so sánh một chút, xác minh dược tính, kết quả vừa đến, trước tiên liền phát hiện ra đan điện bị huỷ hoại, ngay sau đó lại bắt đầu giáo huấn đồ đệ, làm cho bản thân quên đi chính sự.
Tiến vào đan điện đi dạo một vòng, ngược lại là tìm được đan dược muốn tìm ngay từ đầu, dù sao thì viên đan dược kia chỉ là cảnh giới Kim Đan, cũng không được tính là đồ tốt đỉnh tiêm gì, trước đó vào thời điểm Phương Quý ăn uống thả cửa, cũng không có nhìn trúng nó, cũng coi như là một chuyện may mắn.
Lão đan sư Cổ Thông cầm hai loại đan dược so sánh, cũng không muốn lại trở về Hỏa Trúc Lâm, liền đi về phía biệt viện tông chủ Thái Bạch Tông đang ở.
"Bái kiến sư tôn..."
"Bái kiến tông chủ..."
Lúc này ở trong tĩnh thất biệt viện, Phương Quý đang ở dưới sự hộ pháp của tông chủ Thái Bạch Tông, luyện hóa Thanh Thiên Bạch Lộ, vừa mới thành công, chính là thời khắc hai người đều có tâm tình thật tốt, tông chủ Thái Bạch Tông đang cẩn thận nói cho hắn các loại hạng mục công việc cần phải chú ý sau khi luyện hóa tài nguyên Tiên Đạo, cùng với sau khi bổ túc Tiên Đạo Trúc Cơ, liền bỗng nhiên nghe thấy ở bên ngoài liên tiếp vang lên thanh âm vấn an.
"Cổ Thông lão ca tới?" Phương Quý cảm thấy kinh hãi, vô thức muốn chạy trốn.
"Tại sao lại gọi là lão ca?" Trong lòng của tông chủ Thái Bạch Tông có một chút kinh ngạc, nhíu mày, dạy dỗ Phương Quý một câu: "Ngồi yên, chạy làm cái gì?"
"Trước đó ta thế nhưng đã ăn không ít đan dược của hắn, không phải là tới để hỏi tội ta đó chứ?" Phương Quý lộ ra vẻ mặt lo lắng nói: "Hiện tại ta cũng không đánh lại hắn, tông chủ cũng không động thủ được..."
"Ta có thể động thủ cũng không thể đánh người thay ngươi..." Tông chủ Thái Bạch Tông lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, phất phất tay bảo Phương Quý ngồi xuống, nói: "Ngươi cứ an tâm tu hành là được, số lần ta tương giao cùng với Cổ Thông tiền bối mặc dù không nhiều, lại biết hắn mặc dù mỗi ngày đều treo tiền tài ở bên miệng, lại không phải là người cổ hủ tiếc tài cấp độ kia, sẽ không thật sự bởi vì ngươi ăn mấy viên đan dược mà tới hỏi tội ngươi, chuyện hắn lo lắng hơn, hơn phân nửa là sợ ngươi sau khi ăn đan dược xảy ra vấn đề!"
"Không tiếc tài?" Phương Quý bán tín bán nghi nhìn tông chủ hỏi: "Vậy tại sao mỗi ngày đều muốn treo tiền tài ở bên miệng?"
Tông chủ Thái Bạch Tông bất đắc dĩ giang tay ra, nói: "Bởi vì bây giờ hắn không có ưu thế khác để khoác lác..."
Phương Quý ngẩn ngơ, hỏii: "Vì sao lại không khoác lác về Đan Đạo?"
Tông chủ Thái Bạch Tông nói: "Đã khoác lác hơn mấy trăm năm, đã khoác lác ngán..."
"..."
Phương Quý nghe thế, nửa tin nửa ngờ ngồi xuống, một lát sau mới nói: "Vẫn cảm thấy trốn đi thì tốt hơn..."
Tông chủ Thái Bạch Tông có một chút bất đắc dĩ nhìn hắn, hỏi: "Vì sao?"
Phương Quý nghĩ nghĩ, chân thành nói: "Sau khi làm chuyện xấu, trốn tránh người bị hại, là tôn trọng tối thiểu nhất đối với người bị hại..."
Đây cũng là lời thật lòng, trước kia trộm gà nhà Vương lão thái tại thôn Ngưu Đầu, Phương Quý cũng đều trốn tránh Vương lão thái, cũng không phải là bởi vì sợ Vương lão thái, Vương lão thái cũng không đuổi kịp hắn, hai người mắng nhau thì Vương lão thái cũng không phải là đối thủ của Phương Quý, vậy tại sao lại muốn tránh?
Khi còn bé đã vô thức trốn tránh, sau khi lớn lên Phương Quý mới hiểu được đó là một loại tôn trọng!
Nghe hắn nói, mắt của tông chủ Thái Bạch Tông cũng đều mở to hơn, nghĩ thầm: "Lời này thế mà nghe cũng có một chút đạo lý..."
"Ha ha, lão Thái Bạch, đều đã là người ném đi nửa cái mạng, còn muốn dạy dỗ đồ đệ?" Bất quá cũng đúng vào lúc này, giọng nói của lão đan sư Cổ Thông đã vang lên trong phòng khách, những đệ tử khác nghe thấy Phương Quý cùng với tông chủ Thái Bạch Tông đang bế quan cũng không dám quấy rầy, hắn lại biết bây giờ tông chủ Thái Bạch Tông căn bản không động được linh tức, không có khả năng bế quan, liền trực tiếp tiến đến, cười ha hả nói: "Chẳng lẽ là không tin vào đan thuật của lão phu, lo lắng mình sắp ném đi mạng nhỏ, cho nên muốn nhanh chóng dạy những bí mật bất truyền kia cho đệ tử?"
"Ha ha, Cổ Thông tiền bối chê cười rồi..." Tông chủ Thái Bạch Tông đứng dậy, cười to đi ra ngoài đón, ở phía xa xa liền tranh thủ thời gian vái chào thi lễ đối với lão đan sư Cổ Thông, hổ thẹn nói: "Thật sự là bởi vì người sư điệt này của ta quá không hiểu sự tình, vừa tới Đan Hỏa Tông đã đại náo đan điện của ngươi, nghe nói đã ăn không ít đan dược trân quý, Triệu mỗ cũng rất hổ thẹn, cũng biết ngày thường chưa dạy bảo hắn đến nơi đến chốn, bây giờ đang nghiêm khắc răn dạy hắn..."
Phương Quý ở trong tĩnh thất nghe thế liền trợn cả mắt lên: "Ngươi răn dạy ta vào lúc nào?"
Lão đan sư Cổ Thông ở trong phòng khách nghe thế, ngược lại là cười khổ một tiếng, khoát tay nói: "Thôi thôi, Đan Hỏa Tông chúng ta cũng nên bị một trận tai kiếp này, vừa mới rồi ta còn dạy dỗ hai đồ nhi kia của ta một trận, đang muốn hỏi một chút, sư điệt của ngươi...còn chưa có nổ chết chứ?"
Tông chủ Thái Bạch Tông nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: "Giống như tạm thời sẽ không..."
"Vậy thì ta an tâm!" Lão đan sư Cổ Thông tràn ngập thâm ý nhìn tông chủ Thái Bạch Tông một chút, nói: "Thái Bạch Tông các ngươi thật sự là tàng long ngọa hổ!"
Tông chủ Thái Bạch Tông cũng không biết đáp lời như thế nào, đành phải cười khổ nói qua loa: "Cũng thường thôi..."
"Ha ha, uổng cho các ngươi ẩn giấu 300 năm, cũng chỉ có kẻ có nhãn lực hơn người như lão phu, mới có thể nhìn ra sự bất phàm của các ngươi!" Lão đan sư Cổ Thông cười ha hả, rất là tự ngạo vì nhãn lực hơn người của mình, sau đó lôi kéo tông chủ Thái Bạch Tông ngồi xuống, lấy ra hai bình đan dược, cười nói: "Được rồi, sự tình đan điện ta cũng không có để ở trong lòng, ngươi cũng không cần lại răn dạy vị tiểu huynh đệ kia của ta, trước tiên thử một chút Bạt Độc Đan mà ta luyện chế cho ngươi..."