Vào thời khắc đấu pháp hung hiểm cỡ nào, trong lòng hai người đều thu hồi lòng khinh thường đối với lẫn nhau, liền đều xuất thủ nặng hơn rất nhiều, nam tử kia vung hai tay, linh tức trong cơ thể bộc phát, khuấy động không trung, thế mà tạo thành từng tiếng long ngâm, phảng phất như quanh người hắn xuất hiện rất nhiều Thần Long vô hình, bay lượn quanh người, hư không chung quanh nhất thời bị khuấy động, cuộn trào như sóng, tuôn ra ầm ầm.
Phương Quý thì là dùng hai tay huy kiếm, khuấy động không trung, bạo phát ra một thân linh tức, vận chuyển chân nghĩa Thái Bạch Cửu Kiếm, một kiếm hoành không, chống đỡ hư không, giống như thiên địa sụp đổ, cũng phải lưu lại ba thước, lực lượng ngưng thành một đoàn, ầm ầm nổ ra.
Một kích này, hai người đều đã động thực lực chân chính, ở dưới giao phong, kình phong càng là nổ tung, thiên địa biến sắc.
Đừng nói là những đệ tử mặc áo lam kia đều bị bức phải nhanh chóng thối lui về phía sau, đệ tử Đan Hỏa Tông cùng với đám nha hoàn người hầu của Minh Nguyệt ở gần đó cũng đều thất kinh, kinh ngạc hét lên, giống như chạy trối chết cách xa trung tâm hai người này giao thủ, trái tim đập loạn xạ.
Có không biết bao nhiêu người đang thấp giọng hô: "Trời ạ, tên tiểu tử Thái Bạch Tông kia lại có thể giao thủ cùng với Cung tiên sinh?"
Mà nam tử trẻ tuổi áo lam kia, thấy một kích này thế mà không thể trấn áp Phương Quý, thậm chí cũng đều không thể buộc đối phương lui lại, trong lòng cũng giật mình, thầm nghĩ: "Thái Bạch Tông quả nhiên là tàng long ngọa hổ, một kích này thế mà còn chưa thế trấn áp hắn?"
"Chậc, tên tiểu tử này quá lợi hại..." Trong lòng Phương Quý lúc này cũng có một chút khẩn trương: "Ta ngay cả Quỷ Thần Tôn Phủ cũng đều có thể giết, lại không chém nổi tên tiểu tử này?"
Nếu là kích thứ nhất thì cũng thôi đi, hai người đều mang theo lòng thăm dò, không bắt được đối thủ thì cũng không ra ngoài dự liệu, nhưng bây giờ đã là kích thứ hai, hai người đều là đã động thực lực chân chính, kết quả thế mà còn là cân sức ngang tài, hai người liền đều có một chút ngưng trọng, động tác hơi chậm lại một chút, đều không có tấn công trước, nhưng lại đều có chủ ý giống nhau, thừa dịp trì trệ này, đều đang uẩn nhưỡng chiêu thức mạnh nhất của chính mình...
"Ông trời ơi, thế mà thật sự đánh nhau..." A Khổ sư huynh lề mà lề mề đi cực chậm ở cách đó không xa, thấy một màn này liền bị hù đi nhanh thêm hai bước.
Mà ở bên khác, hai người Thanh Phong cùng với Minh Nguyệt cũng đều ngây người, tiểu đồng Thanh Phong là bởi vì những người này muốn đuổi Anh Đề vừa mới hóa rồng một nửa ra khỏi Hóa Long Trì, đây không phải là muốn mạng nhỏ của nó? Cho nên ở dưới sự khẩn trương vội vàng đi gọi Phương Quý tới, nhưng hắn cũng không nghĩ tới Phương Quý vừa mới tới liền trực tiếp động thủ, nhìn tình trạng khốc liệt này, là thật sự muốn đánh nhau chết sống cùng với đối phương?
Minh Nguyệt tiểu thư thì là cảm thấy ngoài ý muốn.
Bình thường nàng tâm cao khí ngạo, có hơn phân nửa lòng tin chính là đến từ Thương Long sư bá nhất mạch, cho rằng những người như bọn hắn mới là hào kiệt, đại anh hùng chân chính, hơn nữa lại có bản lĩnh kinh người, tuyệt đối không phải là bực tiên môn nho nhỏ như Thái Bạch Tông có thể so sánh, mà lúc trước, nàng đã bị Phương Quý chọc tức cho ngủ cũng ngủ không được, ăn cũng ăn không ngon, lại không nghĩ rằng Cung sư huynh bỗng nhiên bái phỏng, chính là thời điểm nàng hưng phấn nhất.
Vốn cho rằng Cung sư huynh vừa đến, tên tiểu tử kia chỉ sợ là đầu cũng không dám nhấc, kết quả tên tiểu tử kia lại còn cuồng hơn so với Cung sư huynh, hơn nữa hai người vừa động thủ, Cung sư huynh thế mà không thể áp chế hắn ngay lập tức, trong lòng lập tức vừa sợ vừa giận, có lòng muốn muốn đứng ra vào lúc này, thay Cung sư huynh quở trách tên tiểu tử kia vài câu, nhưng uy thế hai người giao thủ đáng sợ như vậy, nàng làm sao có thể nói ra được?
Mà trong lúc tâm niệm bọn hắn thay đổi thật nhanh, Phương Quý cùng với vị nam tử trẻ tuổi áo lam kia đều không dám chủ quan, một thân linh tức mênh mông cuồn cuộn, phân biệt ngưng tụ ở trên một thân pháp lực, ở dưới khí tức xen lẫn, song phương cũng đều cảm thấy áp lực cường thịnh ở trên người của đối phương, một phương không chịu cúi đầu, một phương khác tự nhiên cũng tuyệt đối không dám giữ lại, mắt thấy khí tức giữa song phương ngưng tụ tới cực điểm, chính là thời khác sắp liều mạng tấn công.
"Đáng tiếc, vốn không nên vừa nhìn thấy đệ tử Thái Bạch Tông liền hạ sát thủ, chỉ là vị đệ tử này thực sự quá càn rỡ..." Nam tử mặc lam bào kia thấy khí tức của Phương Quý ngưng luyện, ở giữa còn có từng sợi khí tức khiến cho mình kiêng kỵ, liền không dám nương tay, một thân sát khí khuấy động mà ra, dẫn động thiên tượng, mây đen trên đỉnh đầu càng lúc càng dày, đen nghịt giống như trời cũng sắp sụp xuống.
"Giết Vượng Tài nhà ta, còn muốn khi dễ ta, trên đời này cũng chưa từng nhìn thấy kẻ nào cuồng như thế..." Phương Quý cũng trở nên liều lĩnh, hắn cũng không phải là một kẻ ưa thích giết chóc, thậm chí là ngay từ đầu ở dưới cơn thịnh nộ cũng chỉ muốn đánh người, mà không phải là đầu tiên liền muốn giết người, nhưng không có cách nào, đối phương quá khi dễ người, lại không nói đạo lý, thấy đối phương khơi dậy sát ý, mang đến cho hắn một loại cảm giác thế mà còn khủng bố hơn so với thời điểm đối mặt với Bạch Thiên Đạo Sinh, trong lòng cũng thật sự là tuyệt đối không dám buông lỏng.
Cảm giác Bạch Thiên Đạo Sinh mang đến cho người ta lúc trước là quỷ dị, âm trầm, khiến cho người ta không mò ra được nội tình của hắn, phảng phất như sâu không lường được, mà nam tử trước mắt này, cảm giác mang đến cho người ta lại là cuồng ngạo, đại khí, phảng phất như Thần Long bay lượn ở trên trời, biến hóa vô tận, cao không thể chạm.
So sánh cả hai với nhau, vẫn là người này lợi hại hơn một chút.
Cho nên hắn đến lúc này cũng không giữ lại, mà là không dám có nửa phần giữ lại, tay phải cầm kiếm, rót linh tức vào, Hắc Thạch Kiếm liền trở nên càng ngày càng nặng, giống như thiên quân vạn mã, mà tay trái thì bóp pháp ấn, bên người đã có Ma Sơn, Tử Cực Mộc, Thái Ất Kim Khí, Thái Dịch Chân Thủy, Vô Danh Tâm Hỏa, các loại hình bóng Tiểu Ngũ Hành lưu chuyển, ẩn ẩn tạo ra một loại ý cảnh sinh sôi không ngừng, vạn vật lưu chuyển...
"Không tốt, muốn thật sự động thủ..." A Khổ sư huynh ở phía xa xa thấy thế, trong lòng âm thầm kêu khổ, vội vã bóp mấy loại thủ ấn cổ quái, muốn xông lên ngăn cản.
Nhưng A Khổ sư huynh không động thì thôi, vừa mới động, khí tức giữa song phương bị xúc động, hai người đồng thời quát lớn một tiếng, liền muốn công kích về phía đối phương, thấy giữa song phương đều đã là sát ý cuồn cuộn, ở dưới một kích này, không phải lưỡng bại câu thương, cũng chính là một phương chết thảm.
Ở trong tòa sơn cốc này, tất cả mọi người nhìn thấy một màn này, đều đã kinh hãi đổi sắc mặt.