"Phương đạo hữu, dọc đường ngươi đã vất vả rồi..."
Cũng ngay vào lúc Phương Quý lẩm bẩm, ở cách đó không xa có một giọng nói vang lên, Phương Quý lập tức thu hồi vẻ mặt nghi ngờ, bày ra dáng vẻ nghiêm túc quan sát thế núi chung quanh.
Bây giờ đã đến thời điểm then chốt, cũng không thể làm bại lộ, ở trong kế hoạch của hắn, chỉ cần có thể đi theo Thương Long nhất mạch trà trộn vào trong chỗ di địa kia là đã thành công, bởi vậy càng đến lúc này, lại càng không thể bị bọn hắn phát hiện ra chính mình kỳ thật hoàn toàn không biết gì cả đối với chỗ Tiên Hiền Di Địa này, nếu không thì chịu khổ phơi gió phơi nắng trong đoạn đường này coi như sẽ đổ sông đổ bể.
Theo giọng nói, chỉ thấy đám người Cung Thương Vũ đều đi xuống từ trên thuyền pháp, vừa đi xuống thuyền pháp, tám vị đệ tử Thương Long nhất mạch kia liền lập tức canh gác tứ phương, kiểm tra chung quanh có tung tích của địch nhân hay không, mà Cung Thương Vũ thì là đi về phía Phương Quý.
"Ha ha, vẫn rất khỏe, người tu hành, cưỡi mây cũng không được tính là gì..." Phương Quý nghe lời nói của Cung Thương Vũ, trong mũi hừ hừ hai tiếng, chẳng hề để ý trả lời.
"Ha ha, dù sao cũng không phải là thuyền pháp của Thương Long nhất mạch chúng ta..." Cung Thương Vũ có một chút khó khăn mở miệng, giống như là muốn giải thích vài câu, ánh mắt chỉ nhìn Phương Quý.
Kỳ thật dọc theo con đường này, hắn cũng đang cố ý thăm dò, muốn nhìn một chút xem Phương Quý đến cùng có phải là không chịu leo lên thuyền pháp hay không, kết quả chưa từng nghĩ tới, Phương Quý thế mà thật sự nhịn được, trên đường đi, đều là cưỡi mây bay theo thuyền pháp, chuyện này không khỏi làm cho trong lòng của hắn nghĩ thầm, chẳng lẽ vị đệ tử Thái Bạch Tông này thật sự nhát gan giống như biểu hiện của mình, bị lão Bạch Viên hù dọa?
Người nhát gan nhất định sẽ không có bản sự quá mạnh, lại dựa vào cái gì mà đòi đoạt cơ duyên trong di địa?
"Ha ha, Cung sư huynh, ngươi nói chỗ Tiên Hiền Di Địa kia, chính là ở chỗ này sao?" Vừa mới nói được hai câu, ở sau lưng có một giọng nói thanh thúy vang lên, chính là Minh Nguyệt tiểu thư.
Ở bên người nàng, lão Bạch Viên đi theo kè kè, lộ ra ánh mắt bất thiện.
Minh Nguyệt tiểu thư nhìn thấy đám người Phương Quý lộ ra bộ dáng phơi nắng phơi gió, nhất là A Khổ, lúc này sương trên lông mày còn chưa có phai nhạt, trong đáy lòng càng khinh thị thêm mấy phần, kỳ thật nếu như ở trên đường đi Phương Quý yêu cầu leo lên thuyền pháp, nàng cũng sẽ không cự tuyệt, nhưng hết lần này tới lần khác Phương Quý thế mà thật sự đi theo ở phía sau trong toàn bộ hành trình, trong lòng của nàng liền không khỏi càng thêm khinh thị.
Lúc trước tên này tranh đấu cùng với mình ở trong Đan Hỏa Tông, hoàn toàn là bởi vì ở sau lưng hắn có tông chủ Thái Bạch Tông, không phải sao, bây giờ sau khi bọn hắn đơn độc đi ra, hắn liền sợ, chính mình chỉ để cho lão Bạch Viên hù dọa hắn hai câu, hắn liền nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
"Cửa vào chính là ở chỗ này!" Cung Thương Vũ trả lời một câu, quay người nhìn sang Phương Quý cười nói: "Phương đạo hữu, chúng ta cùng nhau thôi diễn cửa vào thì như thế nào?"
Phương Quý làm sao biết cái gì là cửa vào, cố ý nhìn lão Bạch Viên kia một chút, bất động thanh sắc lui về sau một bước, miễn cưỡng nói: "Không cần phải phiền phức như thế, hết thảy để cho Cung sư huynh làm chủ là được, trong sân có nhiều cao nhân như vậy, làm sao lại đến phiên ta làm chủ!"
Minh Nguyệt ở bên cạnh nghe thế, trong lỗ mũi khe khẽ hừ một tiếng.
Mà Cung Thương Vũ thì là có một chút bất đắc dĩ, hắn thấy bộ dáng rụt rè của Phương Quý, còn tưởng rằng hắn đang kiêng kị lão Bạch Viên, nghĩ thầm vị đệ tử Thái Bạch Tông này ở Đan Hỏa Tông tùy tiện cỡ nào, vừa đi tới liền xuất thủ với người Thương Long nhất mạch, về sau nói chuyện cùng với chính mình, cũng là há miệng Thương Vũ, ngậm miệng lão Cung, lúc này thái độ lại đại biến, trực tiếp gọi là "Cung sư huynh"...
Trong lòng càng cảm thấy lá gan của Phương Quý quá nhỏ, liền nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Phương sư đệ yên tâm, nếu chúng ta đã liên thủ mà đến, liền đều là người một nhà, sẽ không có ai có khả năng làm tổn thương ngươi, cho dù là đến thời điểm đoạt cơ duyên, cũng chỉ điểm đến là dừng!"
Nói xong, hắn cũng không quan tâm đến Phương Quý nữa, chậm rãi đi về phía trước.
Đám đệ tử Thương Long nhất mạch ở bên cạnh đã sớm dò xét hoàn cảnh xung quanh, thấy cũng không có tung tích của người khác, liền tới bẩm báo cho Cung Thương Vũ, sau đó lại lấy ra mấy thứ pháp khí cổ quái, là một kiện Lượng Thiên Xích, một hộp que tính, một viên Quan Tinh Châu.
Cung Thương Vũ cầm lấy ba kiện pháp khí này, liền đi đến một đỉnh núi ở phụ cận, quan sát thế núi chung quanh, yên lặng thôi diễn.
Trong lòng của Phương Quý nhất thời hiếu kỳ, duỗi đầu ra quan sát.
"Này, tránh xa ta ra!"
Mới đi lên, ở bên người lập tức vang lên một thanh âm bất mãn, quay đầu nhìn lại, chính là Minh Nguyệt tiểu thư, nàng cũng tới đây nhìn, thấy Phương Quý đứng ở phía trước mình, lập tức bất mãn, lấy ra tính tình đại tiểu thư ngày bình thường, trực tiếp trách cứ một câu.
"Hửm?" Phương Quý bỗng nhiên quay đầu, dùng ánh mắt bất thiện nhìn nàng.
Lúc này, quan trọng nhất với hắn là không tiết lộ điều gì, bởi vậy mặc kệ là Cung Thương Vũ mời hắn leo lên thuyền pháp cũng được, hay là mời hắn cùng nhau thôi diễn lối vào Tiên Hiền Di Địa cũng được, đều là có thể từ chối liền từ chối, không leo lên thuyền pháp, đó là lo lắng ở trên thuyền pháp Cung Thương Vũ đột nhiên hỏi mình vấn đề liên quan tới lộ tuyến, chính mình sẽ không đáp được, không đi thôi diễn với hắn, là bởi vì căn bản không biết thôi diễn như thế nào.
Nhưng hiện tại xem ra, vị Minh Nguyệt tiểu thư này giống như là đã hiểu lầm điều gì đó...
"Ngươi muốn làm gì?" Mà Minh Nguyệt tiểu thư vừa mới trách cứ, chợt nhìn thấy ánh mắt Phương Quý ném về phía mình, trong lòng cũng lập tức giật mình.
Ở dưới cái nhìn của nàng, lúc này Phương Quý đã trở nên thành thật và phục tùng, không ngờ rằng ánh mắt của hắn thế mà lại dọa người như vậy?
Mà nghe thấy tiểu thư trách cứ, lão Bạch Viên ở bên người nàng cũng tức thời đi về phía trước một bước, dùng đôi mắt u lãnh nhìn vào cổ Phương Quý.
"Ha ha, vậy thì ngươi đi lên phía trước đi..." Phương Quý cũng không có nhiều lời, chỉ là đứng sang một bên nhường lối, giống như cười mà không phải cười nhìn nàng.
"Hừ!" Minh Nguyệt tiểu thư đi lên không có một chút khách khí, trong lòng đang âm thầm suy nghĩ: "Vừa rồi chẳng lẽ là ảo giác?"
Đã đến lúc này, đoàn người cũng không có nói gì nữa, chỉ nhìn Cung Thương Vũ thôi diễn lối vào Tiên Hiền Di Địa ở phía trước, đến lúc này, vô luận là đoàn người Minh Nguyệt tiểu thư, hay là Phương Quý cùng với A Khổ, đều đã là lòng tràn đầy nghi hoặc, nghe lời nói của Cung Thương Vũ, Tiên Hiền Di Địa chính là ở gần đây, nhưng chung quanh tất cả đều là núi đá trơ trọi, ngay cả một cái hang thỏ cũng đều không có...