"Dù sao thì những người này cũng không dám tùy tiện ra tay giết người của Thái Bạch Tông, bất quá hẳn là không tránh được bị đánh một trận..."
Ngay vào thời điểm đám đệ tử Thương Long nhất mạch chung quanh đều đã giận dữ không kềm được, mà Phương Quý đang tìm cơ hội chạy trốn, đột nhiên một vị đệ tử Thương Long nhất mạch đang kiểm tra đo lường địa nhãn ở nơi xa vội vã chạy trở về, người còn chưa đến, liền đã hô lớn: "Cung sư huynh, vừa rồi đã tính sai, ta thăm dò địa thế chung quanh, phát hiện ra ở phương hướng tây nam, có một chỗ sơn phong đã đứt gãy, chỉ là nhìn từ phía xa không thấy được...sơn phong đã đoạn thì sẽ không tiếp dẫn được địa mạch chi khí, chúng ta muốn tìm được cửa vào di địa, chỉ có thể thôi diễn ngược lại..."
"Cái gì?" Cung Thương Vũ nghe thế sắc mặt liền đại biến, vội vã nhận lấy quyển trục vị đệ tử kia đưa tới, nhìn lướt qua, sau đó không nói một lời, trực tiếp tung người lao về hướng tây nam, chỉ thấy ở nơi này có một ngọn núi nhỏ cao mấy chục trượng, hướng thẳng tắp lên trời, nhìn như liền thành một khối, nhưng sau khi hắn quan sát nửa ngày, bỗng nhiên nhấc chưởng đánh tới, lực lượng rõ ràng không lớn, ngọn núi kia lại chợt sụp đổ, đất đá bắn ra tung toé.
Đám người đang vây quanh Phương Quý đều có một chút nghĩ không ra, lộ ra sắc mặt nghi hoặc đến cực điểm.
Mà ở trong một mảnh kinh ngạc, chỉ thấy Cung Thương Vũ đã đi trở về, sắc mặt cực kỳ âm trầm, đám người thấy thế, liền cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, đang suy nghĩ có muốn hỏi hắn xử trí Phương Quý như thế nào hay không, đã thấy Cung Thương Vũ đi tới phụ cận, bỗng nhiên vái chào thi lễ đối với Phương Quý, nói: "Phương đạo hữu thứ lỗi, nếu không nhờ sự nhắc nhở của ngươi, ta suýt nữa đã bỏ lỡ đại sự..."
"Hả?" Đám người ở chung quanh bỗng nhiên choáng váng mặt mày, nhất là Minh Nguyệt tiểu thư, đều đã là hoàn toàn nhìn không hiểu.
Mà sau khi Cung Thương Vũ thi lễ, biểu lộ đã trở nên rất phức tạp, trong thần sắc có một chút tự trách cùng với áy náy, càng nhiều hơn là kính sợ đối với Phương Quý, cười khổ nói: "Phương đạo hữu, nếu ngươi đã sớm nhìn ra phương hướng chỗ địa nhãn cuối cùng ta thôi diễn ra không đúng, vì sao lại không nhắc nhở ta, nếu đến thời điểm tinh đấu quy vị, không xác định được chỗ địa nhãn cuối cùng, vậy chỗ Tiên Hiền Di Địa này coi như sẽ không mở ra được..."
"Còn rất nhiều thời gian!" Phương Quý hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm một trận, mừng thay cho A Khổ sư huynh, không cần phải bị đánh một trận, trên mặt lại càng lạnh lùng hơn: "Thương Long nhất mạch các ngươi, khiến cho ta rất thất vọng!"
Cung Thương Vũ nhất thời yên lặng, xấu hổ giải thích: "Thương Long nhất mạch chúng ta bình thường có quá nhiều kẻ thù, xác thực có hơi đa nghi..."
"Đa nghi cái đầu ngươi!" Phương Quý bỗng nhiên chửi ầm lên, lộ ra vẻ mặt tức giận.
Đám đệ tử Thương Long nhất mạch ở chung quanh, sắc mặt của tất cả đều đại biến, nhất là Minh Nguyệt tiểu thư, đã há miệng muốn quát tháo.
Nhưng vào lúc này, Phương Quý đã không cho bọn hắn cơ hội mở miệng, trực tiếp chỉ vào cái mũi của Cung Thương Vũ mắng: "Phương lão gia ta ngay từ đầu đã cho các ngươi nhiều tin tức đáng tin như vậy, kết quả các ngươi thì sao, chuyện gì cũng đều che giấu, một chút cũng không chịu để lộ, cuối cùng là ai không có thành ý, uổng cho ngươi đã đi đến nơi này, lại còn vẫn đa nghi, các ngươi đến tột cùng có còn biết xấu hổ hay không?"
Sắc mặt của Cung Thương Vũ đã xấu hổ tới cực điểm, cũng bị Phương Quý mắng cho có một chút phát mộng.
"Lớn mật, ngươi..." Minh Nguyệt tiểu thư ở bên cạnh làm sao có thể nhìn người khác mắng chửi Cung sư huynh như vậy, há miệng liền muốn khiển trách.
"Con nhóc xấu xí ngươi im lặng cho ta!" Không đợi nàng nói hết lời, Phương Quý đã bỗng nhiên xoay người lại, mắng nàng: "Đã từng thấy kẻ không biết điều, lại chưa thấy qua kẻ nào không biết điều như ngươi, Cổ Thông lão ca làm người tốt như thế, tại sao lại thu một đồ đệ không biết điều như ngươi, con bà nó nếu không phải Phương lão gia ta mở miệng, ngươi cho rằng ngươi sẽ có cơ hội đến di địa hay sao? Kết quả ngay cả một chiếc thuyền pháp nát cũng không cho ta lên, ngươi có coi ta ra gì hay không?"
Minh Nguyệt tiểu thư nghe vậy, tức giận mặt đỏ bừng, nước mắt đã sắp muốn chảy ra.
Lão Bạch Viên ở bên cạnh thấy tiểu thư chịu nhục, lập tức giận dữ, lạnh lùng nhìn về phía Phương Quý, không che giấu sát ý trong đáy mắt một chút nào.
"Ngươi nhìn cái đầu ngươi à?" Phương Quý mắng to, thế mà không sợ, đưa tay xắn tay áo lên nói: "Lại nhìn nữa có tin ta đập ngươi hay không?"
"Hừ!" Lão Bạch Viên đã cực kỳ thịnh nộ, ánh mắt giống như thực chất, chợt bước về phía trước một bước.
A Khổ sư huynh thấy thế, trong lòng giật mình, vội vàng kéo Phương Quý lại, Phương Quý thì dùng sức vung cánh tay, giận dữ hét lên: "A Khổ sư huynh đừng cản ta, hôm nay ta phải đập cho con khỉ này một trận, mẹ nó còn muốn giết ta, ngươi thử đụng ta một cái thử xem..."
Lão Bạch Viên thấy Phương Quý thế mà không có bị chính mình làm cho sợ hãi, lập tức cũng có một chút khó xử.
Một bước này đã bước đi ra, làm sao có thể thu hồi lại, chỉ có thể quay đầu nhìn Minh Nguyệt tiểu thư một chút.
Nào có thể đoán được Minh Nguyệt tiểu thư căn bản là không có chú ý đến bên này, chỉ là khóc ròng nói với Cung Thương Vũ: "Cung sư huynh, ngươi nhìn hắn vô lễ như thế..."
Không riêng gì Minh Nguyệt tiểu thư, liền ngay cả đám đệ tử Thương Long nhất mạch cũng có một chút phát mộng, khó xử nhìn về hướng Cung Thương Vũ.
Nếu là vào lúc bình thường, có người dám mắng Thương Long nhất mạch như thế, bọn hắn đã sớm rút đao lao lên. Nhưng bây giờ, cục diện dù sao cũng có một chút phức tạp...
"Là chúng ta vô lễ trước đối với Phương đạo hữu..."
Đối mặt với ánh mắt chờ mong của Minh Nguyệt tiểu thư, Cung Thương Vũ bỗng nhiên thở dài một tiếng, tỏ vẻ xấu hổ, tiến về phía trước một bước, vái chào thi lễ một lần nữa đối với Phương Quý, nói: "Phương Quý đạo hữu, ta biết trong lòng ngươi có oán khí, sự tình vừa rồi, đúng là trách ta quá nhạy cảm, đã đường đột chất vấn ngươi, nhưng xin ngươi hiểu cho, chuyện hôm nay đều là sai lầm của Cung mỗ, tuyệt đối không phải là Thương Long nhất mạch chúng ta cố ý như thế..."
"Thương Long nhất mạch chúng ta, từ sư tôn trở xuống, đặt hai chữ tín, nghĩa ở trong lòng, từ trước tới giờ không làm trái..." Nói đến chỗ này, hắn chậm rãi đứng dậy, nghiêm mặt nhìn qua Phương Quý nói: "Bây giờ việc đã đến nước này, Cung mỗ chỉ có thể cam đoan với Phương đạo hữu, bây giờ Thương Long nhất mạch chúng ta cũng không dám có bất kỳ giấu giếm nào đối với Thái Bạch Tông, vô luận Phương đạo hữu có chỗ nghi hoặc nào, Cung mỗ nếu biết sẽ đều nói!"
Cung Thương Vũ nói một phen khiến cho chung quanh lặng ngắt như tờ, Minh Nguyệt tiểu thư cũng không dám lại khóc sướt mướt.
Tất cả mọi người khó có thể tin nhìn Cung Thương Vũ, nghĩ thầm làm đại đệ tử Thương Long nhất mạch, hơn nữa còn là đại đệ tử Thương Long nhất mạch lấy "cuồng vọng" để nổi danh, thế mà lại nói ra mấy câu như vậy đối với người khác, loại tư thái này có phải là quá thấp hay không...