"Nơi này chính là Tiên Hiền Di Địa?" Phương Quý dẫn đầu vọt vào mảnh di địa này, lập tức quan sát xung quanh, bất quá khiến cho hắn ngoài ý muốn chính là, trên mặt đất cũng không có nhiều bảo bối để cho người ta nhặt như vậy, mà tương phản chính là, hắn giống như là đi vào trong một cái thế giới tàn phá không chịu nổi.
Nhìn trái nhìn phải, khắp nơi đều là sương mù màu đen mờ mịt, ánh mắt không thể nhìn xa, lờ mờ mà tĩnh mịch, khắp nơi đều là một cỗ khí tức chết chóc, ngẩng đầu nhìn lên, trên không trung không trăng không sao, chỉ hiện ra một loại màu sắc đỏ sậm cổ quái, chung quanh đều là núi non không trọn vẹn, có một số ngọn núi rõ ràng đã bị chặt đứt làm đôi, chỉ còn lại những tảng đá lởm chởm, giống như kiếm, hung tợn hướng lên trời.
Nhìn xa hơn, giống như có thể nhìn thấy ở trên ngọn núi bên kia, có rất nhiều cung điện kiến trúc tọa lạc, chỉ là nhìn thấy không rõ ràng.
"Bảo bối ở chỗ nào?" Phương Quý liếc mắt nhìn xung quanh, trong lòng không khỏi có một chút ngứa ngáy khó chịu.
Đây rõ ràng là một vùng phế tích, nào giống như địa phương có thể nhặt tạo hóa ở khắp nơi như tông chủ nói?
Đang suy nghĩ miên mang, chợt nghe được tiếng động ở phía sau, là đám người Cung Thương Vũ cùng với Minh Nguyệt tiểu thư cũng đều đã vọt vào, bọn hắn còn chưa kịp rơi xuống đất, Cung Thương Vũ đã trầm giọng hét lớn: "Đi mau, cánh cửa này tạm thời không có cách nào đóng lại, bọn hắn nhất định sẽ đuổi theo..."
Phương Quý nghe thấy cũng có lý, liền vội vàng lao vào chỗ sâu di địa cùng với A Khổ sư huynh và đám người.
Trong di địa, một mảnh tĩnh mịch, không có tiếng động nào, chỉ có thanh âm xé gió của bọn hắn, cực kỳ rõ ràng.
Đám người bay trong trọn vẹn một nén hương thời gian, cũng không biết đã vượt qua bao nhiêu ngọn núi, dần dần xâm nhập vào trong di địa, phía sau không có một tiếng động, lúc này mới ngừng lại, cũng không biết người của ba đại tiên môn có đuổi theo hay không, nhưng khí tức ở nơi đây ngột ngạt, giống như là ở trên đỉnh đầu có nước biển áp chế thần thức và linh tức, vì thế nhất thời cũng không cần phải lo lắng, đối phương muốn tìm được bọn hắn cũng không dễ dàng.
"Ngươi...ngươi làm sao có thể làm ra chuyện như thế?" Cho đến lúc này, đám người mới dừng lại chỉnh đốn, Minh Nguyệt tiểu thư vội vội vàng vàng cầm đan dược mà đám nha hoàn đã chuẩn bị từ lâu, tiến lên trị thương cho Cung Thương Vũ, thấy được bờ vai máu thịt be bét của Cung Thương Vũ, vừa tức vừa giận, nước mắt cơ hồ muốn chảy ròng ròng, lập tức giận dữ quay người quở trách Phương Quý, câu quở trách này cũng khiến cho những người khác cũng quay người nhìn về phía Phương Quý.
"Ta đã làm gì?" Lúc này Phương Quý đang nghiên cứu cỏ dại ven đường, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nếu không phải ta mở ra cửa vào di tích, các ngươi cũng đã sớm chết!"
"Ngươi..." Nộ khí của Minh Nguyệt tiểu thư chưa tiêu, bực tức nói: "Nhưng nếu ngươi sớm ra tay trợ giúp Cung sư huynh, trận chiến kia chúng ta đã sớm thắng, Cung sư huynh cũng không bị thương nặng như vậy, chiến cục lúc đó nguy cấp như vậy, ngươi thế mà chỉ muốn tiến vào di địa đoạt cơ duyên..."
Phương Quý liếc nàng một cái, nói: "Chỉ muốn ta xuất thủ tương trợ, ngươi làm sao lại không xuất thủ?"
Minh Nguyệt tiểu thư tức giận dậm chân nói: "Dù sao thì tu vi của ta..."
"Là do tu vi của ngươi thấp ngược lại còn trách ta?" Phương Quý nhổ một gốc cỏ dại đưa lên mũi ngửi, khinh thường phản bác một câu.
Minh Nguyệt tiểu thư lập tức nói không ra lời, con mắt ươn ướt.
Nhưng nàng mặc dù bị tức khóc, đám đệ tử Thương Long nhất mạch chung quanh lại đều lộ ra thần sắc không vui, trận chiến vừa rồi đối với bọn hắn mà nói, thật sự là một loại vũ nhục, Thương Long nhất mạch từ trước đến nay cuồng ngạo, bọn hắn lại là tinh anh được lựa chọn lần này, hơn nữa còn đã mượn Hóa Long Trì tu luyện, nâng cao thực lực, vốn cho rằng tu vi tinh thâm, bất khả chiến bại, nhưng không ngờ được vừa mới đánh trận đầu tiên đã thất bại.
Bị đám chó săn Tôn Phủ kia làm cho chạy trối chết, trên mặt thật sự là không có ánh sáng.
Mà cái kết quả này, tự nhiên cũng không khỏi có một chút trách tội lên trên người của Phương Quý, những người kia vừa đến, lúc đầu chính là muốn bắt Phương Quý lại, nhưng cuối cùng lại chỉ là những người bọn hắn tiến lên ác chiến một trận, người Thái Bạch Tông ngược lại là rất thảnh thơi!
Quả thật, cuối cùng đúng là bởi vì vị đệ tử Thái Bạch Tông kia mở ra cửa vào di địa, bọn hắn mới thoát được một kiếp, nhưng nếu như không phải Phương Quý vào thời điểm then chốt kia, phòng thủ mà không chiến, bọn hắn lại làm sao có khả năng thua thảm như vậy, trong lòng nhất thời buồn bực không gì sánh được, hết sức bất mãn, nếu như khi đó người Thái Bạch Tông xuất thủ tương trợ, đánh lùi địch nhân, sau đó lại cùng nhau mở ra cửa vào di địa, chẳng phải sẽ tốt hơn?
"Ha ha, Minh Nguyệt sư muội không cần phải tức giận, tác phong của Thái Bạch Tông không hợp cùng với Thương Long nhất mạch chúng ta..."
"Đúng đấy, Thương Long nhất mạch chúng ta gặp địch chỉ muốn nghênh chiến, nhưng người khác gặp địch nhân chỉ muốn đào tẩu, có thể làm sao bây giờ?"
Ở chung quanh thỉnh thoảng vang lên lời chế nhạo, chế giễu không dứt.
Minh Nguyệt tiểu thư nghe những lời này, liền có một chút dáng vẻ hả giận, để cho nha hoàn xuất ra đan dược tốt nhất trị thương bổ sung linh tức cho bọn hắn.
"Không cần nhiều lời!" Ngược lại là ở trong những lời chế giễu, Cung Thương Vũ vừa mới nuốt vào Bổ Khí Đan, khôi phục một chút tinh thần, bỗng nhiên lạnh lùng đánh gãy lời nói của đám người chung quanh, sau đó hắn mở to mắt, ánh mắt cũng có một chút cổ quái nhìn về hướng Phương Quý, nói: "Phương Quý sư đệ, ngươi vừa rồi..."
"Ta lo lắng có xuất thủ cũng không đánh lại bọn hắn..." Phương Quý cười hì hì một tiếng, nói một câu, lập tức khiến cho Minh Nguyệt tiểu thư và đám đệ tử Thương Long nhất mạch rất tức giận.
Nhìn bộ dáng bọn hắn phẫn nộ lại không làm gì được mình, Phương Quý mới cảm thấy hài lòng, uể oải xoay người qua, nhìn Cung Thương Vũ nói: "Vừa rồi coi như ta xuất thủ tương trợ, giết sạch người của ba đại tiên môn kia, cũng nhất định sẽ gặp xui xẻo, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau, ở sau lưng ba đại tiên môn kia còn có người khác đi theo, nếu như ta đoán không lầm, hẳn là người Tôn Phủ..."
"Tôn Phủ?" Câu nói này ngược lại là khiến cho đám người ở trong sân cảm thấy nao nao, quay mặt lại nhìn nhau.
Cung Thương Vũ khó hiểu hỏi: "Làm sao ngươi lại phát hiện ra được?"
"Là do A Khổ sư huynh đoán được!" Phương Quý quay người vỗ vỗ bả vai của A Khổ sư huynh, hỏi: "Có đúng hay không?"
"Đúng đúng..." A Khổ sư huynh vội vàng gật đầu, nói: "Ta ngửi thấy mùi của Quỷ Thần…hẳn là sẽ không sai!"
"Ngươi..." Đám người Thương Long nhất mạch nghe lời ấy, lại lập tức có một chút hồ nghi, quan sát tỉ mỉ A Khổ sư huynh một chút, không sai, người này xác thực chỉ có cảnh giới Dưỡng Tức, chỉ bằng vào hắn là có thể ngửi được mùi của Quỷ Thần? Càng mấu chốt hơn chính là, ngay cả bóng dáng cũng đều không thấy được, chỉ nghe môt vị đệ tử cảnh giới Dưỡng Tức thuận miệng nói như thế, ngươi liền xác định có người tiềm phục ở bên cạnh, quyết định không xuất thủ trợ giúp chúng ta?