Ở trong từng tiếng đề nghị, đều đã mang theo một chút cảm xúc không nhịn được.
Mà Phương Quý thấy bộ dáng này của bọn hắn, lại càng dứt khoát, trực tiếp quay người rời đi, nhanh chóng thu gặt "cỏ dại" ven đường!
Cung Thương Vũ ngược lại là nhíu mày đến mấy lần.
Trong lòng của hắn cũng không phải là không có xúc động quay người liền đi, nhưng cuối cùng, vẫn là không nhịn được gọi một tiếng: "Phương Quý sư đệ..."
Nếu không có tiếng gọi này, Phương Quý sẽ thật sự để mặc cho bọn hắn đi, nhưng Cung Thương Vũ cuối cùng vẫn gọi một tiếng như thế, trong lòng Phương Quý ngược lại nhẹ nhàng thở dài, kiềm chế tính tình của mình, từ từ xoay người lại, dùng thần sắc nghiêm túc nhìn về hướng Cung Thương Vũ, nói: "Thương Vũ, ngươi làm người cũng không tệ lắm, cho nên ta liền phá lệ nói nhiều hơn một câu cho ngươi, đi theo sư thúc đi, khẳng định sẽ không sai..."
Nói xong câu nói này, hắn bình tĩnh nhìn Cung Thương Vũ một chút, quay người rời đi.
A Khổ sư huynh cùng với Anh Đề ở sau lưng vội vàng đi theo, chỉ để lại đám người Thương Long nhất mạch cùng với Minh Nguyệt tiểu thư sững sờ.
"Cung sư huynh, không cần để ý tới loại người cố lộng huyền hư như hắn!"
Minh Nguyệt tiểu thư thấy mấy người Phương Quý đã đi ra hơn mười trượng, không nhịn được nói ra.
Coi như là lão Bạch Viên ở bên cạnh nàng, cũng bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng: "Dạng người không có quy củ bực này, không bằng trực tiếp giết đi!"
Cung Thương Vũ bỗng nhiên quay đầu nhìn lão Bạch Viên một chút, ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt, sau đó ở trong sự thúc giục của người chung quanh, hắn nán lại, trầm ngâm suy tư, từ lúc vừa mới bắt đầu Phương Quý biểu hiện ra sự hiểu rõ đối với Tiên Hiền Di Địa, lại đến cử động hắn có thể sớm mở ra Tiên Hiền Di Địa, lại đến lúc cuối cùng hắn nhìn về hướng chính mình, lời nói giống như có một chút không kiên nhẫn kia...
Trong lòng bỗng nhiên không hiểu sao run sợ một hồi!
Ánh mắt của hắn chợt bình tĩnh lại, nói: "Chúng ta đi theo hắn đi!"
"Cái gì?" Đám người chung quanh nghe vậy đều kinh hãi, mặt tràn đầy không hiểu nhìn về hướng hắn.
"Nếu đã liên thủ, liền nên cùng tiến cùng lui, huống hồ, ta tin tưởng Phương Quý sư đệ nói như vậy, nhất định là có đạo lý của hắn..."
Nói xong đã dẫn đầu đi về phía phương hướng Phương Quý.
Những người khác đều quay mặt lại nhìn nhau, sau khi choáng váng nửa ngày tại chỗ, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.
Chỉ là ở trong lòng thật sự không hiểu, Cung sư huynh làm sao lại làm ra loại quyết định hồ đồ này?
"Thế mà thật sự đi theo?" Mà Phương Quý đang cùng với A Khổ sư huynh, Anh Đề cắt cỏ với khí thế ngất trời ở phía trước, nghe được tiếng bước chân ở phía sau, trong lòng ngược lại là có một chút tiếc nuối, thật đúng là muốn nhìn dáng vẻ xui xẻo của bọn hắn một chút...
Không để ý tới đám người Thương Long nhất mạch cùng với đệ tử Đan Hỏa Tông không tình nguyện đi theo, lực chú ý của Phương Quý rất nhanh liền lại đặt ở trên sự tình cần thiết, cỏ dại ở khắp nơi trên đất này...không đúng, là linh dược, không đúng, đó là từng đống linh thạch...
Ai có thể nghĩ tới một đống một ngàn linh thạch, cứ bày ở trên mặt đất như vậy?
Nếu như chính mình có thể mang tất cả đống cỏ dại này ra ngoài, như vậy sẽ có thể bán được bao nhiêu tiền?
Càng nghĩ càng phấn khởi, Phương Quý cùng với A Khổ sư huynh, Anh Đề làm việc với khí thế ngất trời, mỗi người bắt một nhúm cỏ dại, thuần thục nhổ lên, dùng sức ép một chút, kéo dây gai ở trên vỏ cây bên cạnh, cột lại thành bó, sau đó dùng sức nhét vào trong túi càn khôn, những nơi ba người đi qua, có thể nói là không còn một ngọn cỏ, đám người Cung Thương Vũ đi theo sau thấy thế đều ngẩn người!
Đây là độc ác cỡ nào, mặt đất cũng đều bị dọn sạch.
Cứ đi đường như thế, tốc độ ngược lại là rất nhanh, tu vi của Phương Quý vững chắc, Anh Đề trời sinh biết cưỡi gió, A Khổ sư huynh thì đã cắt cỏ cho heo ăn vài chục năm, đều làm việc rất nhanh chóng, cũng không riêng gì là Tinh Huy Thảo, phàm là cây cỏ thấy ở trên đường, đều cắt bỏ tất cả nhét vào trong túi càn khôn, chỉ trong chốc lát túi càn khôn của Phương Quý cùng với A Khổ sư huynh đã phồng lên.
Nhưng điều đó không thành vấn đề, Phương Quý lại thuận tay kéo ra ba ~ bốn cái túi càn khôn, nói với A Khổ sư huynh là còn có mấy cái túi nữa.
Phương đạo thống này, cũng không biết đã bị phong ấn bao nhiêu năm ở trong tiểu thế giới không trọn vẹn này, linh dược cỏ dại đều sinh trưởng rất tốt, giống như là đi tới miền đất Man Hoang khắp nơi là linh dược trong truyền thuyết, không chỉ có là Tinh Huy Thảo khắp nơi trên đất, còn có linh chi to bằng chậu rửa mặt, nhân sâm to như củ cải, thậm chí là là rong rêu phủ kín tường đá, đều là linh dược thần dị mà nói ra đều sẽ không có ai chịu tin.
Mà linh dược thần dị bực này, bây giờ lại là ở khắp nơi đều có, quả thực là khiến cho Phương Quý vui mừng quá đỗi.
Hắn cùng với A Khổ sư huynh lại thêm Anh Đề, hai người một thú lướt qua, giống như gió quét mây tản, cá diếc sang sông, một mảnh đại địa sạch bóng.
"Những thứ kia xác thực rất hiếm thấy, nếu không thì chúng ta..." Liền ngay cả đám nha hoàn ở bên cạnh Minh Nguyệt tiểu thư cũng không nhịn được, cẩn thận đề nghị với Minh Nguyệt tiểu thư, Minh Nguyệt tiểu thư lại kinh thường nói: "Bực phàm vật này, bởi vì không có linh khí tẩm bổ, chỉ được sinh ra trong vô số năm, thần tính khan hiếm, dược tính tầm thường, luyện đan sẽ có phẩm chất rất thấp, chúng ta hái để làm gì? Giống như nhân sâm to bằng cánh tay kia, cho dù cầm trở về, cũng chỉ có thể gặm như củ cải..."
Nghe thấy Minh Nguyệt tiểu thư nói như vậy, không chỉ có đám thủ hạ của nàng không có ý tứ đi đoạt cùng với Phương Quý, liền ngay cả đám người Thương Long nhất mạch cũng không tiện kéo mặt mũi xuống, đối với bọn hắn mà nói, trong lòng vốn là không muốn chọn con đường này, chỉ là Cung sư huynh khư khư cố chấp, mới không thể không đi theo, nhìn thấy bộ dáng Phương Quý thu hoạch linh dược, trong lòng càng xem thường, làm sao có thể đánh mất thân phận vào lúc này?
"Ài, dù sao chỉ là một chút vật vô dụng, liền để cho bọn hắn thu thập đi, Thượng Cổ điển tàng trong phương đạo thống này, mới là thứ chúng ta muốn!"
Trên dưới đều có bực suy nghĩ này, cũng khiến cho bọn hắn thống nhất ý kiến, suốt chặng đường, không thấy một ai tới đoạt linh dược khắp nơi trên mặt đất này, Phương Quý cũng mặc kệ bọn hắn nghĩ như thế nào, bọn hắn không tranh chính là hợp ý chính mình, ngược lại là muốn tranh còn phải hỏi ta có đồng ý hay không...
Yên tâm thoải mái thu thập hết linh dược, bước chân nhẹ nhàng, dần dần đi tới phía sau núi.
Chỉ từ hoàn cảnh mà nói, nơi này thật sự giống như là phía sau núi của một tòa tiên môn phổ thông, đồng dạng cũng là núi cao rừng sâu, hoàn toàn hoang vắng.
Chỗ khác biệt chỉ là nơi đây quanh năm không thấy ánh nắng, chỉ có một loại quang mang màu đỏ sậm lưu chuyển, khiến cho cỏ cây ở trong nơi thâm sơn này, trải lên một loại khí tức quỷ dị, một đường đi tới, đều không nghe thấy tiếng chim hót thú rống, một mảnh tĩnh mịch, trầm mặc như nghĩa địa!