Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 718 - Chương 718: Dị Biến Nảy Sinh

Chương 718: Dị biến nảy sinh Chương 718: Dị biến nảy sinh

"Ha ha, được, tất cả đều tuỳ ngươi!" Lúc này Phương Quý cũng thật sự là tâm hoa nộ phóng, cảm thấy mình đã phát tài lớn.

Nghĩ thầm nếu bán hết những linh dược này, vậy thì sẽ được bao nhiêu linh thạch, có thể mua lại Đan Hỏa Tông hay không?

Đan Hỏa Tông tài đại khí thô, đoán chừng là không mua được, nhưng vài ngọn núi nho nhỏ trong Thái Bạch Tông, muốn mua lại cũng không thành vấn đề...

Bất quá cũng đã hái được không ít linh dược, ở dưới núi quả thực đã không còn gì lưu luyến, đã tiến vào di địa, vẫn phải đi trên núi dò xét một phen lại nói, nói không chừng sẽ thật sự có đồ vật giống như Thiên Đạo di thư mà tông chủ nhặt được lúc trước đang chờ đợi mình?

Nghĩ như vậy, Phương Quý liền lên dây cót tinh thần, ngẩng đầu nhìn đường mòn đi lên đỉnh núi, dù sao cũng là ở sau núi, kỳ nham quái thạch, gập ghềnh long đong, mà trước đây ở trong toà sơn môn này, đã từng có cầu mây vắt ngang giữa không trung, liên kết chư phong, chỉ là hôm nay đã sớm mục nát, mà hết lần này tới lần khác ở chỗ di địa cổ quái này, bọn hắn cũng không dám bước trên mây mà đi, sợ có hung hiểm gì, sẽ trở thành mục tiêu công kích.

Như vậy thì cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể dùng hai chân leo lên.

Thấy Phương Quý rốt cục không còn lề mề dưới chân núi, đám đệ tử Thương Long nhất mạch cùng với đám người Minh Nguyệt tiểu thư đã sớm không đợi được, liền lập tức vung tay vung chân, trèo lên trên núi, biểu hiện lúc này ngược lại là đều có một chút nóng nảy, dù sao thì cỏ dại linh dược ở dưới núi, bọn hắn là không để vào mắt, thế nhưng Thượng Cổ di bảo ở trong Linh Bảo Các kia, lại là đồ tốt mà bọn hắn tha thiết ước mơ.

Mà Thương Long nhất mạch đã sớm có ước định với Thái Bạch Tông, mặc dù nhất trí liên thủ đối ngoại, nhưng gặp cơ duyên tạo hóa, lại đều là dựa vào bản sự chiếm đoạt, kể từ đó, ai tiến vào Linh Bảo Các trước, tự nhiên sẽ chính là người đó lấy được bảo vật ở bên trong, làm sao lại không giành trước?

"Đám cháu trai này, quá tham lam..." Phương Quý nhìn đám đệ tử Thương Long nhất mạch đi ở đằng trước, liền ngay cả đám hộ vệ của Minh Nguyệt tiểu thư cũng đang vội vã lên núi, biết tâm ý của bọn hắn, trong lòng vô cùng xem thường, mà hắn thì vừa dùng tay kéo quần, vừa từ từ trèo lên trên, sợ mấy cái túi càn khôn treo ở đai lưng bên hông bị rơi xuống, trong lòng thì đang âm thầm suy nghĩ: "Con đường này là do đồng tiền giúp ta chọn, vậy liền nhất định là sẽ có chỗ tốt đối với ta, không biết là chỗ tốt gì..."

Trong lòng cũng có một chút hiếu kỳ, hắn đã từng dùng đồng tiền này nhiều lần, cũng linh nghiệm nhiều lần, nhưng loại tình huống như hôm nay vẫn còn là lần đầu gặp.

Nếu như ở trên con đường này có bảo bối mà nói, những người này đi ở phía trước mình, chẳng phải là có thể nhặt được bảo bối?

Nếu như không có bảo bối mà nói, vậy đồng tiền giúp mình chọn con đường này thì có thể làm được cái gì?

Trong lòng vừa nghĩ, vừa chậm rãi đi theo ở phía sau, cũng không vội vã, vừa tính toán lần này sẽ xuất hiện tình huống gì, trong lòng cũng vừa cân nhắc bản sự của Cung Thương Vũ cùng với tám vị đệ tử Thương Long nhất mạch kia, chuẩn bị những bước cuối cùng...

Song phương đã sớm ước định sự tình sau khi thấy cơ duyên sẽ đều dựa vào bản sự tranh đoạt, nhưng phương hướng suy tính lại khác.

Đệ tử Thương Long nhất mạch muốn mau mau leo núi, tiến vào Linh Bảo Các.

Phương Quý lại đang suy nghĩ sau khi bọn hắn cầm được bảo bối, làm như thế nào để đánh ngã toàn bộ bọn hắn...

Mà lúc trong lòng hắn suy nghĩ được một nửa, ở trong đám đệ tử Thương Long nhất mạch phụ trách dò đường kia, cùng với đám hộ vệ nóng vội của Minh Nguyệt tiểu thư, lúc này đã đi ở phía trước bọn hắn hơn trăm trượng, xuyên qua sương mù thăm thẳm, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nhàn nhạt của bọn hắn, mà ở phía trước những người này, khoảng cách với Linh Bảo Các hiển nhiên cũng càng ngày càng gần, trong lòng cũng không khỏi nôn nóng hơn, bước chân tăng tốc.

Liền ngay cả Minh Nguyệt tiểu thư cũng đều vừa dùng tay nhấc mép váy, vừa ở giữa đám nha hoàn vượt qua Phương Quý.

"Không thích hợp..." Nhưng cũng đúng vào lúc này, sắc mặt của Cung Thương Vũ đang đi ở bên cạnh Phương Quý bỗng nhiên biến hóa, thấp giọng quát khẽ.

Ở trong hộp đồng sau lưng hắn, Thiên Tà Long Thương bỗng nhiên ông ông tác hưởng, truyền ra tiếng long ngâm cảnh báo!

Lại sau một khắc, ở phía trước chợt có tiếng hét thê lương thảm thiết vang lên!

"Cẩn thận..." Ở trên đường núi an tĩnh đến quỷ dị này, chợt có dị biến nảy sinh, Cung Thương Vũ đang sóng vai mà đi cùng với Phương Quý, sắc mặt đại biến trong nháy mắt, trong hộp đồng phía sau, trong một sát na Thiên Tà Long Thương phát ra tiếng cảnh báo, thân hình của hắn đã vội vã lướt về phía trước, khoảng cách trăm trượng cũng là chớp mắt đã tới, trong chốc lát liền kéo hai vị đồng môn ở phía trước nhất, ném về phía đường núi ở phía sau.

"Đó là vật gì?" Phương Quý cũng có một chút ngoài ý muốn, vội vàng chăm chú nhìn tới, vừa nhìn, liền không khỏi giật mình, chỉ thấy ở bên ngoài hơn trăm trượng, tầng tầng sương mù đen bốc lên, cuồn cuộn đánh tới, mà ở trong sương mù đen, thình lình có mấy bóng đen lao tới nhanh như chớp, đi ở phía trước bị sương mù đen bao phủ, ngoại trừ hai vị đệ tử Thương Long nhất mạch kia, còn có một vị hộ vệ của Minh Nguyệt tiểu thư, lúc này đã bị bóng đen trong sương mù đen cuốn lấy, hoảng hốt hét to, hai chân của Cung Thương Vũ thì không ngừng di chuyển, vội vã xông về phía trước.

"Sưu!" Mấy đạo bóng đen kia thấy thế, liền cùng nhau đánh về phía Cung Thương Vũ, Cung Thương Vũ phất tay áo một cái, liền đánh bóng đen sang một bên, đồng thời chưởng lực tuôn ra, giật vị hộ vệ thất thủ ở sâu nhất trở về, ném ra đằng sau lưng, sau đó hai tay áo quét qua, bay theo sát phía sau.

"Nhanh, mau đỡ bọn hắn..."

Đám người ở trên đường núi phía sau, nhìn thấy lần dị biến này, cũng đều cực kỳ sợ hãi, nhao nhao tiến lên xem xét, chỉ thấy hai vị đệ tử Thương Long nhất mạch kia, sắc mặt biến thành màu đen, ngược lại là không bị thương, nhưng vào thời điểm nhìn thấy vị hộ vệ cuối cùng bị Cung Thương Vũ ném trở về kia, lại đều không nhịn được kinh hãi, chỉ thấy ở trên eo của hắn, đã bị xé đi một khối thịt lớn, cả người cũng đã ngất đi.

"Đó là quái vật gì?" Một màn quỷ dị này hù cho đám người kinh hãi thất sắc, có người cuống quít lấy đan dược ra, muốn bôi lên vết thương cho hắn.

"Chớ có động vào hắn, nhất là không được đụng đến miệng vết thương của hắn..." Nhưng cũng đúng vào lúc này, Cung Thương Vũ ở phía trước bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, đám người nhất thời kinh hãi.

Ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Cung Thương Vũ thuận tay bóp pháp ấn, ngăn ở trên đường núi, sương mù đen đang chậm rãi bay xuống, mà ở trong sương mù đen, lại có mấy đạo bóng đen đang giằng co cùng với hắn, làm bộ muốn lao tới, Cung Thương Vũ đầu cũng không dám quay lại, chỉ có thể hướng mặt về phía trước, quát khẽ nhắc nhở.

Bình Luận (0)
Comment