Đám đệ tử Thương Long nhất mạch không cam lòng yếu thế nói, những gì bọn hắn nói cũng là sự thật, lúc vượt qua cái hố sâu kia, bọn hắn ý thức được dọc theo con đường này, xuất lực giải quyết vấn đề đều là Phương Quý, cảm thấy ảm đạm, không có ý tứ, liền xác thực dự định không để cho Thái Bạch Tông tay không mà về, tối thiểu cũng phải chia đều cơ duyên cho song phương, nhưng vừa rồi ở ngoài điện, Thương Long nhất mạch đã hiến Bát Tử Hỗn Nguyên Trận, lại có Cung Thương Vũ chém hai gốc Yêu Mộc, cũng cho rằng đã góp rất nhiều sức lực, như vậy đồ vật trong Linh Bảo Các này, liền không có ý định nhường cho.
Nhất là, ở trong một đống bảo bối kia, hết thảy chỉ có một kiện pháp bảo tương đối hoàn chỉnh...
"Ta xuất lực ở phía trước, các ngươi xuất lực ở phía sau, vậy cũng không phải là ta chọn trước?" Phương Quý chiếm lý nói.
"Muốn nói xuất lực, trước tiên đối kháng với ba đại tiên môn ở bên ngoài di địa thế nhưng là chúng ta..." Đối mặt với một kiện pháp bảo duy nhất kia, Thương Long nhất mạch cũng không nhường nhịn.
"Như vậy nếu không phải ta chỉ đường cho các ngươi, các ngươi đã sớm bị quái vật trước núi ăn..."
Thấy bọn hắn tranh chấp với nhau, người trẻ tuổi Khương gia kia lộ ra thần sắc nhàn nhạt, cũng không để ý tới.
Mà mấy tiểu nữ hài đi theo bên cạnh hắn thì đều đã che miệng bật cười, Khương gia ca ca nói tự nhiên không sai, đồ vật rách nát ở trong toà đại điện này, xác thực đều được chế tạo từ tiên kim, có giá trị vô lượng, nhưng vấn đề là...
Tiên kim chế tạo ra đồ vật rách nát, cũng chỉ là rách nát!
Người Bắc Vực thế mà lại tranh đoạt vì đống rách nát này, thật sự là có một chút...
"Đều không cần phải tranh giành!" Trong lúc không có ai nhượng bộ ai, Cung Thương Vũ không nhịn được cau mày quát một câu.
Tất cả mọi người đều ngừng tranh chấp, quay đầu nhìn về phía Cung Thương Vũ.
Sau đó liền thấy Cung Thương Vũ nhìn qua Phương Quý, nghiêm mặt nói: "Dọc theo con đường này Phương đạo hữu chỉ điểm chúng ta nhiều lần, không thể phụ ân tình, để cho Phương đạo hữu chọn trước thì có sao, bất quá thực sự không dám giấu giếm, Thương Long nhất mạch chúng ta đối địch với Tôn Phủ, không có đủ sức, nếu như đạt được nhóm tiên kim này, liền có thể dùng chúng nó để chế tạo một nhóm Thần Binh, trang bị cho ba châu Bắc Vực, làm chuẩn bị đuổi Tôn Phủ ra khỏi Bắc Vực, còn xin Phương đạo hữu nhường cho!"
"Nhóm tiên kim này sao?" Phương Quý nhìn thoáng qua, nói: "Ta không muốn những thứ này, chỉ chòn một kiện bảo bối!"
Cung Thương Vũ nói: "Vậy thì mời Phương đạo hữu chọn trước!"
Phương Quý cười ha hả một tiếng, dạo qua một vòng đống rách nát kia, ánh mắt rơi vào trên hai ngọn đèn phía trên nhất, vừa rồi nhân lúc người ta không để ý, muốn lấy ngọn đèn hoàn chỉnh, nhưng lúc này có quyền lựa chọn, lại không cần nóng nảy, đều nhìn hai ngọn đèn một lần, bỗng nhiên lặng lẽ lấy đồng tiền ra, xoay đồng tiền trong tay, trong lòng ngược lại là hơi kinh ngạc, từ từ đưa tay về phía một chiếc đèn.
Đệ tử Thương Long nhất mạch biết hắn tự nhiên muốn cầm chiếc đèn đồng còn hoàn chỉnh kia, trong lòng có một chút không nỡ, nhưng Cung Thương Vũ đã lên tiếng, hơn nữa Phương Quý cũng đáp ứng muốn để lại tất cả tiên kim cho bọn hắn, vào lúc này coi như đau lòng, cũng không tiện nói cái gì.
Lại không nghĩ rằng, Phương Quý đưa tay ra, bỗng nhiên chuyển hướng nửa đường, cầm chiếc đèn màu đen kia giơ lên.
Đám người nhất thời đều cảm thấy kinh ngạc không thôi, khó có thể tin nhìn hắn.
Hai ngọn đèn không còn nguyên vẹn, nhưng chiếc đèn đồng kia chỉ là hơi cũ nát chút, rõ ràng vẫn là một kiện pháp bảo hoàn hảo, chiếc đèn màu đen kia lại ngay cả thân đèn cũng đều đã nát một nửa, cơ hồ không có gì khác với các mảnh vỡ khác, vị đệ tử Thái Bạch Tông này làm sao lại chọn một chiếc đèn hỏng?
"Đúng thế, tại sao đồng tiền lại để cho ta chọn chiếc đèn hỏng này?"
Lúc này Phương Quý cũng đang cảm thấy buồn bực, cầm chiếc đèn màu đen lên nhìn hồi lâu, chỉ thấy nó dài hơn một thước, đen nhánh, cũng không biết được chế tạo từ vật liệu gì, ở trong toà Linh Bảo Các này, mặc dù ngọn đèn hoàn chỉnh còn không nhiều, nhưng từ một số mảnh vỡ cũng có thể nhìn ra, phần lớn ngọn đèn đều là hình hoa sen, ngọn đèn màu đen này lại không giống, có tạo hình phổ thông, chỉ là toàn thân được khắc đầy hoa văn tinh tế.
Nhìn kỹ lại, hoa văn trên thân đèn, giống như là một bộ khắc hoạ đơn giản, nhìn mơ hồ giống như là bộ dáng tiên tử nâng hỏa diễm trong tay, chỉ là bị cát bụi phủ đầy, lại thêm vết khắc cực mỏng, cơ hồ hợp thành một thể cùng với thân đèn, rất khó phân biệt ra được.
Từ trên xuống dưới, vô luận đánh giá nó từ góc độ nào, cũng không tốt bằng chiếc đèn đồng kia...
Nhưng kết quả do đồng tiền chọn ra, hẳn là sẽ có đạo lý của nó...
Trong lúc đang buồn bực, chợt thấy ở chung quanh có không ít ánh mắt đều nhìn về phía mình, mặt mũi đều tràn đầy vẻ kinh ngạc, hắn cũng lập tức phản ứng lại, thu hồi chiếc đèn màu đen, sắc mặt cũng lộ ra một chút nghiêm túc, cười nói: "Ta cũng biết các ngươi đang đánh nhau với người Tôn Phủ, có một số việc bọn hắn làm là hoàn toàn khiến cho người ta chướng mắt, ngươi muốn đuổi bọn hắn đi, vậy thì liền tặng toàn bộ bảo bối cho các ngươi!"
Nghe thấy lời này, đám người chung quanh đều nổi lòng tôn kính, trong ánh mắt nhìn Phương Quý đều thay đổi.
Nhất là A Khổ sư huynh, lúc này đã ngây ngốc nhìn, đã có một chút không nhận ra Phương Quý...
Mà sau khi đám người Thương Long nhất mạch ngẩn ngơ, những người trước đó cãi lộn cùng với Phương Quý kia, bỗng nhiên đều cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, trước đó bọn hắn tranh chấp cùng với Phương Quý, là vì sợ hắn đoạt kiện pháp bảo hoàn chỉnh kia, hiện tại xem ra, người ta lại là cố ý nhường...
Liền ngay cả Minh Nguyệt tiểu thư ở bên cạnh, lúc này ở trong ánh mắt nhìn Phương Quý, đều giống như hơi kinh ngạc.
Cung Thương Vũ thì càng cảm khái, sau nửa ngày, mới cúi người hành lễ đối với Phương Quý, nói: "Đa tạ!"
Mà ở một bên khác, mấy vị thiếu niên thiếu nữ Đông Thổ quay mặt nhìn nhau, ngược lại là đều có một chút cảm khái, trong lòng thầm nghĩ, xem ra ở trong Bắc Vực, cũng không phải đều là hạng người vì một chút đồ vật rách nát liền liều mạng tranh đoạt, tên tiểu tử này cũng rất không tệ...
Nhất là nữ hài mang theo mũ rộng vành kia, giống như là tán thành cách làm của Phương Quý, khẽ gật đầu một cái.
Mà đối với việc những người này tranh chấp cũng được, nhường nhau cũng được, người trẻ tuổi Khương gia đứng ở một bên lại đều không để ý tới.
Bây giờ hắn chỉ đi ra ngoài điện, giống như có tâm sự, lông mày đã không tự kìm hãm được nhíu lại, trong lòng âm thầm suy nghĩ: "Trong Linh Bảo Các không thu hoạch được gì, như vậy dị bảo Mỹ Nhân Đồ ở trong lời nói của thế thúc, chẳng lẽ là thật sự đặt ở trong Tàng Kinh Điện?"
Mặc dù không giống với Thượng Cổ di bảo trong tưởng tượng của mình, nhưng xác thực cũng có thu hoạch riêng, nhất là Thương Long nhất mạch, được phân cho một chiếc đèn đồng hoàn chỉnh, còn có số lượng tiên kim không ít kia, đã có thể nói là thắng lợi trở về, cẩn thận suy nghĩ một chút về giá trị trong đó, đám người Thương Long nhất mạch nhất thời trở nên hưng phấn hơn rất nhiều, sự vất vả dọc theo con đường này, vào lúc này cũng cảm thấy đáng giá.