Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 735 - Chương 735: Dừng Bước

Chương 735: Dừng bước Chương 735: Dừng bước

Nghe được hắn giải thích một phen, đám người Thương Long nhất mạch càng nhíu lông mày lại.

Bọn hắn đều không phải là Kim Đan, cũng không có loại cảm giác này, mặc dù cũng xác thực bởi vì lời nói của người trẻ tuổi Khương gia này, sinh ra một chút nghi hoặc, nhưng cũng không sợ hãi gì, Thương Long nhất mạch cũng có người trở nên hưng phấn, cười nói: "Trước đây chúng ta còn lo lắng, sẽ có những thế lực khác xông vào di địa, mượn cảnh giới khinh người, nhưng bây giờ cũng không cần phải sợ hãi, nếu như tu sĩ Kim Đan tiến vào di địa cũng không dám tùy tiện xuất thủ, vậy bọn hắn chẳng phải sẽ trở thành vật bài trí, chỉ có đối thủ Trúc Cơ, vậy thì có gì phải sợ?"

Liền ngay cả Cung Thương Vũ cũng suy nghĩ tỉ mỉ một phen, nói: "Đến đâu thì hay đến đó, cho dù có hung hiểm, cũng phải tìm tòi!"

Bọn hắn đều có tâm tư giống nhau, dù sao thì cũng đã đi đến nơi đây, há lại sẽ bởi vì một chút lời nói hư vô mờ mịt liền quay đầu rời đi?

Ngẫm nghĩ lại, đối thủ lớn nhất của bọn hắn trước đây cũng chỉ bất quá là đệ tử của ba đại tiên môn mà thôi, nhưng trước đó đã thấy rõ ràng, ba đại tiên môn bị ma vật thôn phệ ở phía trước sơn môn, gần như bị diệt toàn quân, chỉ còn lại hai ~ ba người, cũng đã không đáng được nói đến...

Đoàn người đã đưa ra quyết định, người trẻ tuổi Khương gia cũng không nói gì nữa, hắn tiến vào Linh Bảo Các, xem như là mượn nhờ lực lượng của Thương Long nhất mạch, mà nhắc nhở bọn hắn một câu, thì coi như đã trả cọc nhân quả này, về phần bọn hắn rút đi hay là xâm nhập, đó chính là chuyện của bọn hắn.

Nghĩ như vậy, hắn cũng tay áo bồng bềnh bước ra ngoài điện, cùng với mấy vị thiếu niên thiếu nữ kia bước đi về phía Tàng Kinh Điện.

Vùng di địa này, hoặc nói đã từng là Thần Minh Tông Thượng Cổ, cực kỳ rộng rãi, bây giờ đám người Phương Quý chỉ đang ở chủ phong mà thôi, nhưng một đường đi tới, liền gặp được vô số cung điện lầu các, phần lớn đã lụi bại, trầm mặc tĩnh mịch, ai cũng không biết ở trong những cung điện này có cơ duyên gì còn sót lại, nhưng dù sao mục đích chính yếu nhất của bọn hắn là Tàng Kinh Điện, cho nên cũng không có tâm tư vào xem.

Mà có những người từ Đông Thổ tới này đồng hành, tốc độ của bọn hắn cũng nhanh hơn rất nhiều, ở trong di địa này, cũng có không ít ma vật du đãng, cực kỳ hung hiểm, nhưng có người trẻ tuổi Khương gia kia đi ở phía trước, được khí tức của hắn che lấp, những ma vật kia thế mà đều làm như không thấy đối với bọn hắn.

Một lần thần kỳ nhất, khoảng cách của đám người Phương Quý với ma vật chỉ bất quá mấy trượng, thậm chí ma vật cũng đã nghe được tiếng bước chân của bọn hắn, nhưng sau khi ma vật mê mang ngẩng đầu lên, cảm ứng nửa ngày, nhưng cũng không thể phát giác ra được sự tồn tại của bọn hắn, lại từ từ đi qua.

"Đi theo mấy người này thăm dò di địa, đơn giản chính là lấy không tạo hóa..." Dọc theo con đường này, Phương Quý ngược lại là trở nên yên tâm, Thương Long nhất mạch không nghe lọt lời nói của người trẻ tuổi Khương gia, hắn ngược lại là chú ý, chỉ bất quá từ từ đi tới, lại phát hiện ra cũng không có gặp được nguy hiểm gì, ngược lại còn an toàn hơn so với trước đó, liền lại yên tâm.

Nghĩ thầm may mà trước đó tông chủ nói rằng nơi này có hung hiểm cực lớn, không để cho mình đi đến, nhưng kết quả thì sao, mình còn không phải là đã kiếm bộn rồi?

Mấu chốt là không tốn sức lực gì, đồng tiền kia chỉ dẫn chọn chiếc đèn hỏng này thì cũng thôi đi, Phương Quý không cảm thấy hứng thú với chiếc đèn hỏng này, nhưng linh dược trong túi càn khôn thì đều là đồ tốt, một khi đi ra ngoài bán đi, vậy linh thạch còn không phải là sẽ chất thành núi?

Về phần bảo bối ở trong toà Tàng Kinh Điện này, vậy thì cũng phải tự mình cầm ở trong tay...

Phương Quý thầm nghĩ ở trong lòng, chỉ là quan sát chung quanh, lại cảm thấy có một chút khó giải quyết.

Đầu óc của đệ tử Thương Long nhất mạch đều không tốt, ngược lại là dễ đối phó, nhưng người tới từ Đông Thổ lại rất khó chơi...

Nếu như trong Tàng Kinh Điện thật sự có đồ tốt, chính mình làm sao có thể tranh đoạt với bọn hắn?

Đoàn người đều có tâm tư, bước chân nhẹ nhàng, rất nhanh liền đã đi xuyên qua các nơi phế tích ở giữa phương đạo thống này, đi qua Đạo Đức điện cùng với Thừa Thiên Điện, thuận theo thềm đá, rất nhanh liền đã đi tới một mảnh quảng trường rách nát, mà đối diện với quảng trường, thì là vài toà cung điện phong cách cổ xưa tọa lạc, một tòa ở giữa nhất, ở trong sự bảo vệ của các cung điện khác, có phong cách cổ xưa nhất, chính là Tàng Kinh Điện.

"Điện này còn được tính là hoàn chỉnh, bên trong hẳn là có điển tịch được bảo tồn hoàn chỉnh..." Đám người thấy thế, trong lòng đều cảm thấy vui mừng, trái tim cũng không khỏi đập thình thịch.

"Nhanh, đi vào xem..." Có người la lên một tiếng, liền bước nhanh hơn, vội vã lao về phía Tàng Kinh Điện.

Nhưng không nghĩ tới, bọn hắn mới vừa vặn tới gần Tàng Kinh Điện, không đợi bọn hắn bước vào trong đó, chợt nghe được "xoạt" một tiếng, bên cạnh góc cửa sổ Tàng Kinh Điện thế mà lập tức bị người đụng nát, sau đó có ba đạo thân ảnh vọt ra từ bên trong, mặt tràn đầy hoảng sợ, nhìn đám người bọn hắn một chút, lập tức bay lượn về phía bên cạnh, vội vã như chó nhà có tang, dọa cho đám người giật mình...

"Là bọn hắn?" Nhìn thấy ba người này, tất cả mọi người cảm thấy nao nao.

Nhìn thoáng qua liền nhận ra được, ba kẻ này không phải là ai khác, chính là Đạo Tử của ba đại tiên môn nhìn thấy ở bên ngoài trước đó, trước đây bọn hắn ở sau núi liền thấy được ba đại tiên môn bị ma vật thôn phệ, nhưng cũng có mấy đạo bóng người thoát đi, chật vật đến cực điểm, không nghĩ tới lại gặp được ba kẻ này ở chỗ này, xem ra sau khi ba kẻ này giữ được tính mệnh, liền lại tìm đường đi lên, ngược lại là tiến vào Tàng Kinh Điện sớm hơn bọn hắn.

Song phương có cừu oán, đối phương nhìn thấy bọn hắn chạy tới, liền muốn đào tẩu là cũng có lý, nhưng mấu chốt là trong nháy mắt, bọn hắn liền đã liếc thấy trên lưng của một người ở giữa nhất, thế mà cõng một hộp sách màu đen cũ nát phong cách cổ xưa!

"Dừng bước!"

"Mau đứng lại..."

Chợt thấy ba người này, đám đệ tử Thương Long nhất mạch cùng với đám hộ vệ bên cạnh Minh Nguyệt tiểu thư, tất cả đều hét lớn, song phương lúc đầu liền đã từng có một trận ác chiến, bây giờ lại là đoạt cơ duyên, ai còn khách khí với bọn hắn, trong tiếng hét vang liền đã vội vã đuổi về phía bọn hắn.

Liền ngay cả người trẻ tuổi Khương gia đi ở phía sau, tay áo bồng bềnh, ánh mắt cũng đều ngưng tụ, nhìn về hướng hộp sách kia.

"Xui xẻo..." Đạo Tử của ba đại tiên môn này cũng âm thầm kêu khổ, thực sự cảm thấy gặp xui xẻo đến cực điểm.

Lúc đầu bọn hắn đi tới đây, chỉ là muốn bắt giữ Phương Quý, không nghĩ tới lại đụng phải bực di địa này, sau khi tiến vào di địa, còn chưa leo núi, liền gặp phải đầu ma vật kinh khủng kia, ba vị trưởng lão cùng với mười mấy vị đồng môn, tất cả đều chết thảm ở trong miệng ma vật, duy chỉ có ba người bọn hắn là chật vật chạy trốn được, tìm được một con đường nhỏ trong núi, ngược lại là đã đi vòng lên, tiến vào trong toà Tàng Kinh Điện này...

Bình Luận (0)
Comment