"Ha ha, ngươi chưa từng nhìn thấy ta, ta ngược lại thì lại biết ngươi, đệ tử xuất thân từ chi thứ Khương gia, lúc đầu tại Khương gia cũng không có nổi danh, nhưng về sau biểu hiện ra mấy phần thiên tư, ngược lại là dần dần đạt được sự tán thành của người trong tộc, bây giờ thế nhưng đã có thanh danh không nhỏ, nghe nói không lâu sau đó ngươi còn muốn đại biểu cho Khương gia luận võ cùng với Tần gia?"
Nam tử đầu mọc sừng rồng kia giống như cười mà không phải cười nhìn Khương Thanh, thản nhiên nói: "Bằng vào một chút bản sự ấy của ngươi, thua sẽ càng thêm mất mặt, không ở lại Đông Thổ tu hành thật tốt, chạy đến Bắc Vực để làm cái gì, chẳng lẽ là muốn mượn dị bảo trong di địa này để giành thêm một chút phần thắng?"
Hắn khe khẽ lắc đầu, nói: "Vậy thì ngươi phải thất vọng rồi, đồ vật trong di địa này, đều là của bản thái tử!"
"Cuồng như thế?" Phương Quý ở cách đó không xa nghe đối phương nói, trong lòng không khỏi khen một câu, con nhà giàu chính là luôn cuồng vọng...
Hắn quay đầu hỏi nữ hài mang mũ rộng vành ở bên cạnh: "Hắn nói mình là thái tử, có thực sự lợi hại như vậy?"
Nữ hài mang mũ rộng vành kia có một chút cúi đầu, không có trả lời, ngược lại là nữ hài ôm Bạch Mao Cẩm Thử ở bên cạnh chen miệng nói: "Long tộc không giống với hoàng thất phàm tục, hoàng thất phàm tục chỉ có kế thừa hoàng vị mới được gọi thái tử, mà Long tộc thì đều có thể gọi là thái tử..."
Phương Quý nói với nữ hài mang mũ rộng vành: "Cám ơn ngươi!"
Nữ hài ôm Bạch Mao Cẩm Thử kinh ngạc hỏi: "Là ta nói cho ngươi biết, vì sao lại cám ơn nàng?"
Phương Quý nói: "Ta cảm thấy dáng dấp của nàng đẹp mắt..."
Nữ hài mang mũ rộng vành cúi đầu thấp hơn một chút, cũng không nói chuyện, nữ hài ôm Bạch Mao Cẩm Thử cười nói: "Thật sự đẹp mắt!"
"Tây Hải có năm vị long tử, bốn vị công chúa, đại thái tử tọa trấn Tây Hải, nhị thái tử cầu học tại Bất Tri Địa, Tam thái tử ban đầu làm loạn ở Đông Thổ, bị vị cuồng nhân Lý gia kia giết đi, trong hai vị thái tử còn lại, nghe nói lão Thất có thiên tư kinh diễm, mọi người đều nói là kẻ có hi vọng thành đạo nhất Tứ Hải, một mực ở lại trong Long Cung dốc lòng tu hành, không hỏi thế sự, duy chỉ có lão Cửu, kiêu ngạo phách lối, không coi ai ra gì, nhưng thiên tư lại rất bình thường...bây giờ thấy ngươi cuồng vọng như vậy, hẳn là lão Cửu Tây Hải kia?" Mà nghe lời nói của nam tử Long tộc kia, Khương Thanh Đông Thổ bỗng nhiên nhíu mày, nhàn nhạt mở miệng.
"Ngươi..." Nghe đối phương nói toạc ra thân phận của mình, thậm chí trong lời nói càng có một chút ý chê cười, nam tử Long tộc kia lập tức biến sắc, muốn nổi giận, nhưng cố nén, ánh mắt liếc qua hộp sách màu đen kia, bỗng nhiên nói: "Quả nhiên chỉ có loại người xuất thân thấp hèn như ngươi mới có thể nói ra bực ngôn ngữ cay nghiệt này, chỉ bất quá bản thái tử cần gì phải tranh chấp cùng với ngươi, phần tạo hóa này, ngươi không cần phải tranh giành!"
Vừa nói chuyện, mây đen sau lưng hơi tán, lộ ra mấy chục giáp sĩ mặc áo giáp màu đen, khí tức sâm nghiêm đáng sợ, mỗi một kẻ đều là thân hình cao lớn, mặc giáp trụ đầy người, ánh mắt dưới mũ giáp u lãnh, bừng bừng sát khí quét về phía trước.
Mà vào lúc này, vị thái tử Long tộc kia thì là nhẹ nhàng nhấc tay một cái, một cỗ pháp lực vô hình liền nhiếp về phía trước.
Mắt thấy hộp sách màu đen kia đã sắp bị hắn bắt vào trong tay.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, người trẻ tuổi Khương gia Khương Thanh bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài, khí tức chung quanh hơi động một chút, lập tức liền đánh cho pháp lực của Cửu thái tử Long tộc tán đi, hộp sách màu đen chỉ khẽ run lên, vẫn im lặng nằm ở giữa đám người.
Sau đó hắn nhíu mày, nhìn Cửu thái tử Long tộc một chút, có một chút không vui nói: "Ngươi có phải là quá coi trọng chính mình rồi hay không?"
"Ha ha, nếu như là ở bên ngoài, ta còn kính tu vi của ngươi, coi ngươi là một nhân vật..." Vị thái tử Long tộc kia thấy thế, lại không chỉ có không giận, ngược lại còn cười phá lên, giễu cợt nói: "Nhưng bây giờ thế nhưng là ở trong di địa, ngươi thật sự dám ra tay sao?"
Nói xong, ánh mắt nhẹ nhàng quét tới trên người mấy thiếu niên thiếu nữ ở bên người Khương Thanh, lại nói: "Mà mấy vị đệ đệ muội muội này, căn cơ cũng không tệ, bất quá bọn hắn tuổi còn nhỏ, có thể làm gì được bản thái tử?"
Sắc mặt cua Khương Thanh không thay đổi, thản nhiên nói: "Tuổi của bọn hắn mặc dù nhỏ, cũng chưa chắc đã thua ngươi, huống hồ lúc này..."
Hắn có một chút dừng lại, nói: "Trong sân cũng không chỉ có những người chúng ta!"
"Bọn hắn?" Thái tử Long tộc quay đầu nhìn lướt qua đám người Cung Thương Vũ, cười nói: "Bọn hắn thì được tính toán là thứ gì!"
Nghe lời này, Minh Nguyệt tiểu thư lập tức giận dữ, vội vã nhìn sang Cung Thương Vũ.
Nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện ra, Cung Thương Vũ nghe được lời nói khinh bỉ bực này, mặt tràn đầy nổi giận, nắm thật chặt Thiên Tà Long Thương trong tay, nhưng cũng chỉ là nắm chặt mà thôi, thật lâu không nói một lời, liền ngay cả các đệ tử Thương Long nhất mạch khác, cũng không có một ai dám nói chuyện.
"Thương Long nhất mạch làm sao lại trở nên sợ như thế rồi?" Phương Quý thấy thế, cảm thấy có một chút hiếu kỳ, bây giờ nghe người trẻ tuổi Khương gia kia cùng với nam tử Long tộc tranh cãi, liền đã nghe ra được, trước đây những gì mà người trẻ tuổi Khương gia này nói quả nhiên là thật, cao thủ cảnh giới Kim Đan ở trong vùng di địa này cũng không dám tùy tiện xuất thủ, có cũng như không, nhưng mấy thiếu niên thiếu nữ ở bên cạnh người trẻ tuổi Khương gia, đối mặt với cao thủ Long tộc cũng không nắm chắc, cho nên hắn cũng chỉ có thể ký thác hi vọng lên trên người của minh hữu.
Chỉ là đoán chừng hắn cũng không nghĩ tới, Thương Long nhất mạch luôn cuồng vọng, bây giờ lại chợt trở nên điệu thấp.
"Nếu ngươi đã có lòng tin như vậy, vậy vì sao lại không thử động thủ tranh đoạt?" Mà Khương Thanh Đông Thổ nhìn thấy dáng vẻ của đám người Thương Long nhất mạch, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thái tử Long tộc, nói ra.
"Ha ha..." Mà vị thái tử Long tộc kia, lúc đầu một mực rất là kiêu căng, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên chỉ cười lạnh hai tiếng.
"Vị thái tử Long tộc này cũng sợ..." Phương Quý am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức nhìn ra, xem ra vị thái tử Long tộc kia cũng chỉ lắm miệng, nhìn như không đặt những người tới từ Đông Thổ này ở trong lòng, trong lòng lại rất kiêng kỵ, không nói đến những chuyện khác, người trẻ tuổi Khương gia kia mặc dù nói là không thể tùy tiện xuất thủ, nhưng người ta dù sao cũng là một người sống sờ sờ ở nơi đó, Long tộc coi như lại bảo đảm hắn không dám tùy tiện xuất thủ, kỳ thật là cũng không có nắm chắc...
Nghĩ như vậy, trong lòng ngược lại là hơi động một chút.
Bây giờ nhìn loại cục diện này, hai phe Long tộc cùng với Đông Thổ giằng co với nhau, ai cũng không có nắm chắc, không dám vọng động, muốn kéo thêm người giúp đỡ, Thương Long nhất mạch lại đột nhiên điệu thấp, như vậy lúc này có thể quyết định thắng bại giữa hai phe này, chẳng phải là chỉ có...
Nghĩ đến nơi này, Phương Quý đột nhiên cảm giác được lưng của chính mình thẳng tắp không ít.