"Này, Phương Ngân Giáp, ngươi cũng đã hỏi người trong sân một vòng, vẫn còn chưa xong sao?" Thiếu chủ Thanh Vân Hiện có một chút bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: "Ta rất bận rộn, không thể đợi lâu..."
"Sắp xong rồi!" Phương Quý khoát tay áo với đối phương, sau đó cười nói: "Xem ra ở trong di địa này, Thái Bạch Tông chúng ta thật đúng là mặc cho người khi dễ!"
Nghe hắn nói, có người trầm mặc không nói, có người thì xùy một tiếng bật cười.
Bây giờ ở trong di địa, Long tộc, Tôn Phủ, Đông Thổ, Thương Long nhất mạch, Đan Hỏa Tông, Thái Bạch Tông...
Vô luận là luận thực lực, hay là luận tên tuổi, còn không phải là Thái Bạch Tông yếu nhất hay sao?
"Kéo dài thời gian cũng chỉ vô dụng..." Thiếu chủ Thanh Vân Hiện cầm Khổn Tiên Thằng trong tay, đi về phía Phương Quý, cười nói: "Ta đã sắp không kiên nhẫn được..."
"Sắp xong rồi, sắp xong rồi..." Phương Quý vừa chắp tay, vừa quay đầu nhìn về hướng một người khác, lại là tiểu nha hoàn Dương Liễu ở bên cạnh Minh Nguyệt tiểu thư kia, nói: "Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, ta thấy ngươi có vẻ rất hiểu với Đan Đạo, có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ở trong tòa đan điện kia, Kim Quang Vô Lậu Đan là có thể ngăn cản Cưu Phong xâm nhập, như vậy Hồn Viên Như Ý Đan, Thần Tiêu Trấn Hồn Đan cùng với Đại Thành Hoàn Đan là để làm cái gì?"
Tiểu nha hoàn Dương Liễu thấy Phương Quý hỏi, hơi có một chút bối rối, vội vàng đỏ mặt nói: "Hồn Viên Như Ý Đan là dưỡng đan ý, Thần Tiêu Trấn Hồn Đan là tiêu tạp niệm, Đại Thành Hoàn Đan là để đền bù đan ý cho tu sĩ Kim Đan lúc không đủ dùng tại giai đoạn dưỡng đan hậu kỳ..."
Phương Quý hỏi ngay sau đó: "Vậy Cửu Thiên Thập Địa Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Đan thì sao?"
Nha hoàn Dương Liễu bỗng nhiên cảm thấy kinh hãi, nói: "Viên...viên đan dược kia không thể ăn, đó...đó là Phong Ma Đan..."
Minh Nguyệt tiểu thư bỗng nhiên sinh lòng hồ nghi, quát lên: "Ngươi quả nhiên đã trộm đan dược của chúng ta?"
Lão Bạch Viên trầm giọng quát: "Tiểu thư chớ có để ý đến hắn, vô luận Thái Bạch Tông bọn hắn có chuyện gì, cũng đều không có quan hệ với chúng ta..."
"Ừm?" Liền ngay cả thiếu chủ Tôn Phủ Kính Châu Thanh Vân Hiện, trong lòng lúc này cũng hơi động, lúc đầu hắn đã coi Phương Quý là vật trong bàn tay, để mặc cho Phương Quý nói nhiều như vậy, chỉ là muốn mượn cơ hội nhìn phản ứng của các phe, cân nhắc xem ở trong kế hoạch của mình có lỗ thủng hay không mà thôi, nhưng chợt nghe được đan dược mà đối phương nói ra, trong đó giống như còn có một loại có danh tự nghe có vẻ rất khủng bố, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
Nhưng hắn cũng không chú ý tới những chuyện khác, trực tiếp đi về phía Phương Quý, nói: "Muốn phản kháng tượng trưng một chút hay là trực tiếp thúc thủ chịu trói?"
"Vậy thì để ta bói thử một chút!" Phương Quý cười, trực tiếp lấy ra một đồng tiền, ném lên trên không trung, đội ở trên mu bàn tay.
"Loại sự tình này mà còn cần bói thử?" Người ở chung quanh thấy cảnh này, đều đã có một chút sửng sốt, thực sự cảm thấy ngoài ý muốn.
Cũng vào lúc bọn hắn ngây người, Phương Quý đã xốc bàn tay lên nhìn thoáng qua, sắc mặt bỗng nhiên đại định.
"Đồng tiền nói rằng ta nên phản kháng!" Hắn nói, bỗng nhiên lấy ra một viên đan dược từ trong ngực, không có một chút do dự, đưa tay liền muốn nhét vào miệng.
"Vẽ vời cho thêm chuyện ra!"
Thiếu chủ Tôn Phủ Kính Châu Thanh Vân Hiện thấy thế, sắc mặt biến hóa, trong chốc lát liền lao tới, mặc dù không biết đan dược kia là vật gì, nhưng cũng không hy vọng để cho Phương Quý gây ra thêm sự cố, lấy tốc độ của hắn, Phương Quý ngay cả thời gian ăn viên đan dược kia cũng đều không có, nhưng A Khổ sư huynh cùng với Anh Đề ở bên cạnh Phương Quý rõ ràng là đều không nói một lời, liền liên thủ đánh về phía hắn.
Mà một tiểu tu sĩ cảnh giới Dưỡng Tức, một con quái xà mới hóa thành Thần Thú, khí thế thế mà cường hoành ngoài ý liệu, coi như là Thanh Vân Hiện cũng chỉ có thể thầm mắng một tiếng, tạm thời lui lại, cũng không cần hắn hạ lệnh, Quỷ Thần đầu heo thân người ở phía sau Thanh Vân Hiện đã lạnh lùng bước tới một bước, mặc dù hắn không dám hành động toàn lực, nhưng cũng nhẹ nhõm đè xuống thế công của A Khổ sư huynh cùng với Anh Đề.
Mà Thanh Vân Hiện không bị ai ngăn cản, trong lòng hơi buông lỏng, nhanh chóng đi vòng, vội vàng xông về phía Phương Quý.
Chỉ là bị trì hoãn một chút như thế, liền thấy Phương Quý đã ăn viên đan dược kia, sau đó từ trong túi càn khôn rút ra một thanh kiếm đen kịt, hung hăng trừng Thanh Vân Hiện một cái, cũng không biết là tác dụng của đan dược, hay là cảm thấy phẫn nộ, con mắt cũng đều trở nên đỏ bừng, nhìn đằng đằng sát khí, sau đó linh tức quanh người hắn liền tăng vọt, khủng bố như bão táp, hai tay cầm kiếm, giống như liều mạng, hung hăng lao về...
Lao về phía lão Bạch Viên ở bên cạnh Minh Nguyệt tiểu thư chém tới!
"Con bà nó, đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt!" Một màn này đừng nói là lão Bạch Viên bị chặt, ngay cả Thanh Vân Hiện cũng đều kinh ngạc.
Là ta muốn bắt ngươi, ngươi chém người ta để làm gì?
"Cái quỷ gì thế?" Nhìn thấy Phương Quý lao về phía mình, lão Bạch Viên đang thờ ơ lạnh nhạt cũng kinh hãi.
Trước đây nhìn thấy Phương Quý bỗng nhiên lấy ra viên Phong Ma Đan kia, bọn hắn cũng đều không có quá coi ra gì.
Đối với phần lớn người bọn hắn mà nói, đều không cảm thấy Phương Quý ăn viên đan dược kia sẽ có tác dụng gì, dù sao tu vi của hắn cũng chênh lệch quá lớn so với đám người Thanh Vân Hiện, phần chênh lệch này lớn đến trình độ căn bản cũng không phải là đan dược có thể bù đắp!
Phong Ma Đan chính là đan dược sau khi ăn vào, có thể kích phát tiềm lực, khiến cho người ăn vào bộc phát ra lực lượng viễn siêu bản thân trong thời gian ngắn, nhưng Phong Ma Đan mạnh hơn, cũng có hạn độ nhất định, tu sĩ Trúc Cơ đê giai sau khi ăn Phong Ma Đan vào, có lẽ sẽ có thể chiến một trận cùng với Trúc Cơ trung giai trong thời gian ngắn, nhưng sau khi hiệu quả qua đi, người ăn đan tất nhiên cũng phải bỏ ra đại giới rất lớn!
Nhưng vô luận như thế nào, cũng sẽ tuyệt đối không xuất hiện tình huống sau khi Trúc Cơ đê giai ăn Phong Ma Đan vào, có thể đánh một trận với Kim Đan!
Bởi vậy, không có ai cảm thấy Phương Quý ăn Phong Ma Đan vào, sẽ có thể là đối thủ của Thanh Vân Hiện cùng với ba vị Quỷ Thần...
Mặc dù danh tự của viên đan dược này quả thật có một chút bá đạo!
Nhưng cho dù có suy nghĩ như thế nào, lão Bạch Viên cũng không nghĩ tới sau khi Phương Quý phục dụng đan dược, lại cầm kiếm chém về phía chính mình!
Chuyện này đâu có liên quan gì tới ta?
Chẳng lẽ sau khi ăn Phong Ma Đan sẽ thật sự phát điên?
Chỉ là đến lúc này cho dù trong lòng hồ đồ như thế nào, nhìn thấy kiếm ý đã tới sát người, lão Bạch Viên cũng chỉ có thể phi thân né tránh.
Phương Quý chém một kiếm này tới, linh tức chung quanh đều đã nồng đậm đến cực điểm, dùng mắt trần có thể thấy, quanh người hắn đã có một tầng ánh tím tinh thuần lưu chuyển, khiến cho kiếm ý của hắn tăng vọt, cơ hồ đạt đến trình độ mà cảnh giới Trúc Cơ phổ thông khó có thể tưởng tượng, cho dù là lấy cảnh giới Thần Thú cường hoành không gì sánh được của lão Bạch Viên, cũng không dám tùy ý để cho một kiếm này chém trúng người, chỉ có thể vội vã thối lui, liều mạng hét lớn: "Ngươi muốn làm gì?"