Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 746 - Chương 746: Hỗn Loạn

Chương 746: Hỗn loạn Chương 746: Hỗn loạn

Nhưng nghĩ đến thứ ở trong hộp sách này, thế nhưng chính là chí bảo chân chính của vùng di địa này...

Trước đó hắn cố ý muốn tặng hộp sách cho Khương Thanh cùng với Cửu thái tử Tây Hải, lấy đi cơ duyên khác trong di địa, đó là bởi vì bắt đắc dĩ!

Đó là bởi vì hắn phi thường xác định, chính mình muốn đoạt hộp sách này, vậy thì hai phe thế lực đều sẽ không cho phép.

Thế nhưng mà bây giờ...hộp sách đang ở trước mặt mình!

Thế là trong lòng của hắn cũng không biết lóe lên bao nhiêu suy nghĩ, ở trong sự thúc giục của ba vị Quỷ Thần, bỗng nhiên ôm lấy hộp sách, phi thân lướt đi!

Khương Thanh cùng với Cửu thái tử Tây Hải giận dữ, đều muốn đuổi theo hắn, nhưng quái phong ẩn ẩn ở chung quanh, bọn hắn cũng chỉ có thể bị ép chạy ra ngoài từ hai phương hướng khác nhau, vừa tránh né lực lượng kinh khủng giống như ở khắp mọi nơi, vừa cực kỳ căm hận Thanh Vân Hiện.

Tất cả mọi người đều chạy trốn, chạy trối chết, bọn hắn thậm chí có thể cảm giác được, ở dưới cỗ lực lượng kinh khủng vô tận này, ngọn núi dưới chân cũng đều ông ông tác hưởng, giống như muốn sụp đổ. Một loại nguy hiểm như tai hoạ ngập đầu khiến cho bọn hắn hoang mang lo sợ, linh hồn cũng đều bay hơn phân nửa.

"Nhìn như rất nguy hiểm, nhưng ta nhất định sẽ không có việc gì..."

Mà ở trong mảnh hỗn loạn này, Phương Quý chọc ra trận phiền toái lớn này ngược lại là dương dương đắc ý, lúc này hắn lộ ra vẻ mặt tự tin, cũng vô cùng bình tĩnh, sở dĩ hắn dám liều lĩnh dẫn phát lực lượng cấm kỵ trong vùng di địa này cũng là vì nguyên nhân này: "Đồng tiền chỉ dẫn ta đi tới, vậy liền nói rõ là có chỗ tốt, đã có chỗ tốt, vậy thì ta chắc chắn sẽ không chết ở chỗ này, nói không chừng sẽ còn kiếm lời được bảo bối lớn..."

Trong lòng đang suy nghĩ chuyện tốt, lúc đang muốn tìm kiếm thân ảnh A Khổ sư huynh cùng với Anh Đề, một cơn gió mạnh đột nhiên ập đến trên đỉnh đầu.

Phương Quý bị dọa đến mức giật nảy cả mình, nhanh chóng vọt sang bên cạnh, quay đầu nhìn lại, lập tức tê cả da đầu, chỉ thấy một khối cự thạch to bằng gian phòng đập ầm ầm vào địa phương hắn mới đi qua, nếu không phải hắn kịp thời tránh thoát, chỉ sợ lúc này đã bị nện thành thịt vụn, cuối cùng cũng không còn loại tự tin mù quáng kia, ôm đầu, vọt tới địa phương có ít quái phong...

Ầm ầm! Theo việc mọi người đều tan tác như chim muông, tòa chủ phong này rốt cục cũng mất đi căn cơ, chậm rãi sụp đổ, biến thành vô số mảnh vỡ.

Khói lửa và tro bụi cuồn cuộn mà lên, xen lẫn với sương mù đen trong núi, che khuất bầu trời, khiến cho giữa thiên địa trắng xóa một mảnh, bây giờ cả vùng di địa này, giống như không chỉ là núi nghiêng điện đổ, liền ngay cả một chút quy tắc trong thế giới, cũng đang ở trong tình trạng sụp đổ...

Mênh mông cuồn cuộn, sấm rền không dứt, toàn bộ di địa, đã khó có thể nhìn ra dáng vẻ trước đó.

"Nơi này là chỗ nào?"

Trước đó Phương Quý chạy trốn xuống từ trên ngọn núi, vừa chạy trốn tới sườn núi, cả ngọn núi liền đã sụp đổ, ở trong sự biến hóa kinh thiên động địa này, hắn căn bản là thân bất do kỷ, lại không dám bay thẳng đến giữa không trung, sợ bị quái phong hoành hành ngang dọc trong không trung xoắn thành một đoàn máu thịt, chỉ có thể rơi xuống theo đỉnh núi sụp đổ, chỉ cảm thấy vô số đá vụn kỳ dị bay xuống ở chung quanh, có thể mất mạng vào bất cứ lúc nào.

Nhưng cũng không biết có phải là giống như ý nghĩ của hắn hay không, trong sự lựa chọn mà đồng tiền giúp hắn làm ra, tự có khí vận trong nơi tối tăm thủ hộ, hay là mạng của hắn lớn, ở dưới tình huống hung hiểm vô tận bực này, hắn thế mà thật sự không bị đá vụn đập chết, cũng không bị đỉnh núi sụp đổ đè ở phía dưới, mà là theo dòng chảy loạn thạch cuồn cuộn, trực tiếp bị cuốn đến một nơi nào đó, như thể ở trong một cơn sóng biển khổng lồ.

Sau một hồi lâu, lúc hắn phản ứng lại, thình lình phát hiện ra toàn thân không có bị thương, chỉ là đầu có một chút choáng váng.

Dùng sức lung lay đầu, nhìn kỹ chung quanh, liền thấy mình đang đứng ở trên một mảnh đá vụn, khắp nơi chung quanh là khói lửa cuồn cuộn, tạo thành sương trắng nồng đậm, không nhìn thấy rõ ở bên ngoài mấy trượng có ai, mà ở trong khói lửa cuồn cuộn, giống như ngoài tro bụi, còn có rất nhiều loại khí tức khác, khiến cho thần thức của hắn không có cách nào vươn xa, bị áp chế giống như là phàm nhân vậy...

Ở nơi xa hơn, vẫn có thể nghe thấy thanh âm quái phong cuồng bạo, khiến cho tim gan người ta phát run.

"Phiền phức lần này có vẻ hơi lớn..." Phương Quý suy nghĩ ở trong lòng, lấy Hắc Thạch Kiếm ra cầm trong tay, quyết định đi thăm dò trước.

Không thể ở lại vùng di địa này, Tôn Phủ chính là quyết tâm muốn bắt chính mình, mà sự tình của Long tộc Tây Hải cùng với Đông Thổ cũng bị chính mình quấy nhiễu, A Khổ sư huynh cùng với Anh Đề cũng không biết đang ở đâu, địch nhân ngược lại là rất lợi hại, còn ở lại chỗ này làm gì, thừa dịp bây giờ hỗn loạn, tranh thủ thời gian tìm đường đi ra ngoài, trở lại Thái Bạch Tông thật sớm, dù sao cũng có tông chủ làm chỗ dựa...

Nếu như tông chủ cũng không đối phó được với những người này mà nói, vậy thì phải nhanh chóng thu thập châu báu chạy trốn!

Về phần A Khổ sư huynh cùng với Anh Đề lúc này, Phương Quý ngược lại là muốn đi tìm bọn hắn trước, thế nhưng vùng di địa này quá lớn, bây giờ lại hỗn loạn tưng bừng, vừa rồi cũng không biết một người một thú bọn hắn đã chạy tới chỗ nào, Phương Quý coi như muốn tìm, cũng không biết đi tìm từ chỗ nào...

Hay là trước tiên tiến hành đào mệnh, sau đó sẽ giúp bọn hắn báo thù!

Nhớ kỹ lúc tiến vào, bọn hắn mở ra một cánh cửa vào di địa từ sườn đông ngọn núi, sau đó lại đi đường vòng phía sau núi đi tới chủ phong, mình vào thời điểm đỉnh núi sụp đổ, thì mơ mơ màng màng giống như bị quẳng về phía phương bắc, nếu như vậy, vậy thì phải đi về hướng đông nam để tìm kiếm cửa vào di địa, trong lòng Phương Quý vừa tính toán, vừa giữ vững tinh thần, nhanh chóng vọt ra ngoài.

Đỉnh núi sụp đổ, cấm chế cổ quái trong núi ngược lại là ít đi rất nhiều, Phương Quý di chuyển rất nhanh, lại không nghĩ rằng, chạy vội một hồi lâu trong sương mù dày đặc, thứ mà hắn nhìn thấy vẫn là một đỉnh núi sụp đổ và những tảng đá kỳ lạ, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một số cung điện đổ nát ngã trái ngã phải, nhưng rõ ràng đã vượt qua lộ trình đi đến cửa vào di địa, hết lần này tới lần khác lại hoàn toàn không tìm ra được, trong lòng nhất thời có một chút hồ nghi.

"Đã xảy ra chuyện gì, cửa đâu?" Quan sát chung quanh giống như căn bản không phân biệt ra cảnh tượng khác nhau ở chỗ nào, hắn có một chút trợn tròn mắt: "Ta đã lạc đường?"

Loáng thoáng cảm giác vùng di địa này giống như có một chút không giống với lúc trước, trong lòng của hắn dấy lên dũng khí, trong lúc suy nghĩ nên làm cái gì, bỗng nhiên nghe thấy ở phía trước có thanh âm, giống như có người đi tới, hắn lập tức ngừng thở, rón rén đi về phía trước vài bước, núp sau một tảng đá lớn, rất nhanh liền nhìn thấy ở trong sương mù dày đặc, có một đạo thân ảnh đang từ từ đi về phía trước, hắn liền nắm chặt kiếm trong tay.

Bình Luận (0)
Comment