Ngay từ đầu hắn thậm chí còn hoài nghi Cửu thái tử Tây Hải muốn đe doạ chính mình, nhưng giao thủ lâu như vậy, hắn cũng phát hiện ra, sự phẫn nộ của Cửu thái tử Tây Hải giống như là thật, điều này cũng nói rõ, đại tạo hóa trong di địa, xác thực không phải là một cái hộp rỗng như thế, nhưng kể từ đó, hắn cũng liền không hiểu, nếu như đó chỉ là một cái hộp rỗng, vậy lúc trước các ngươi liều mạng tranh cướp là vì cái gì?
"Phập..."
Trong đầu tràn đầy không hiểu, Thanh Vân Hiện rốt cục vẫn bị một thương của Cửu thái tử Tây Hải Ngao Cuồng đâm vào trong ngực, cứng rắn ghim ở trên một tảng đá, sau đó nhìn hai mắt đỏ như máu của Ngao Cuồng, Thanh Vân Hiện cảm thấy trong lòng vừa uỷ khuất, lại vừa bất đắc dĩ.
"Cái hộp kia thật sự trống không..." Khóe miệng của Thanh Vân Hiện đã tuôn ra máu tươi, vẫn còn đang gian nan giải thích.
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng?" Ngao Cuồng tức giận trừng lớn hai mắt, chậm rãi vặn thanh trường thương ở trong tay, quát: "Nói, ngươi giấu đồ vật bên trong ở chỗ nào?"
"Trong hộp...đến tột cùng sẽ có đồ vật gì..." Thanh Vân Hiện chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều muốn nát, trong sự đau đớn bất tận, vẫn còn cắn răng hỏi.
"Mỹ Nhân Đồ!" Cửu thái tử Tây Hải tức giận rống to: "Bản thái tử muốn Mỹ Nhân Đồ ẩn chứa toàn bộ bí mật của di địa..."
"Mỹ Nhân Đồ..." Trong mắt của Thanh Vân Hiện hiện ra vẻ mơ hồ: "Đó là thứ gì?"
Cũng vào lúc Cửu thái tử Tây Hải dùng trường thương ghim Thanh Vân Hiện vào tảng đá, ép hỏi Mỹ Nhân Đồ giấu trong hộp sách, bỗng nhiên ở ngay phía dưới, một trận tiên nhạc mờ mịt vang lên, trong lòng của mỗi người đều sinh ra cảm ứng, vội vàng nhìn xuống phía dưới, liền thấy ở giữa phế tích phía dưới, bỗng nhiên có một đạo tiên quang bay lên, xuyên thẳng mây xanh, khắc ở trên chín tầng trời, sau đó liền có vô tận biến hóa sinh ra ở trong hư không.
Trong mảnh di địa này, cỗ áp lực khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị kia, vô tận quái phong kia, đều bị đạo tiên quang này dẫn dắt đi, hội tụ ở trên chín tầng trời, sau đó tiên quang mờ mịt chậm rãi tản ra, thế mà hóa thành một tòa tiên điện to lớn được tiên quang bao quanh...
Toà tiên điện kia cao cao tại thượng, vô tận đạo uẩn quấn quanh, rõ ràng là ở chỗ này, lại phảng phất như là ở một thế giới khác.
Mà ở trên quảng trường trước cửa tiên điện, thì lại có tiên quang quấn quanh rủ xuống, những nơi đi qua, liền xuất hiện một bậc thang bằng bạch ngọc óng ánh không tì vết, dần dần trải xuống dưới từ trên chín tầng trời, cuối cùng một mực trải ra ở dưới chân của một người đang ngây người như phỗng.
Phương Quý!
Vào giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngây người.
Cửu thái tử Tây Hải trợn trừng hai mắt: "Đây là có chuyện gì?"
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Khương Thanh rốt cục cũng kinh hãi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thanh Vân Hiện đã gần chết chợt co con ngươi vào: "Chẳng lẽ hắn đã gạt ta?"
"Trời ạ..." Phương Quý ở phía dưới là trực tiếp sợ ngây người, trong tay hắn còn đang cầm chiếc đèn hỏng kia, chỉ thấy tòa tiên điện được tiên quang bao quanh ở giữa không trung kia, chính là từ trong chiếc đèn hỏng này chảy ra, hoặc nói cho đúng, là chảy ra từ trong bức hoạ trên thân đèn kia...
Nhưng mấu chốt là, mình cũng không có làm gì cả!
Phương Quý cảm thấy đầu óc choáng váng, chính mình chỉ là lau bụi ở trên đèn mà thôi...
Nhìn qua bậc thang bạch ngọc trải xuống dưới từ giữa không trung, thẳng đến dưới chân mình kia, Phương Quý bỗng nhiên cảm thấy một loại thanh âm, hoặc nói là ý chí, những ý chí này bắt nguồn từ bốn phương tám hướng di địa, phảng phất như là một loại sinh mệnh khác đang nói chuyện đối với mình, bọn hắn đang thúc giục chính mình, mau mau leo lên bậc thang, tiến vào tiên điện, lắng nghe những lời mà bọn hắn muốn nói với mình...
Loại kêu gọi kia, khiến cho trong lòng Phương Quý sinh ra một loại xúc động mãnh liệt, chậm rãi cất bước đi lên bậc thang.
Mà vừa bước lên bậc thang, quanh người bỗng nhiên tràn ngập đạo uẩn, tiên quang giáng xuống từ trên trời.
Trong một sát na này Phương Quý bỗng nhiên hiểu được rất nhiều sự tình, loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như là vào một sát na hắn bước lên trên bậc thang, thiên địa nổ vang, chấn động thần hồn, nhét rất nhiều thứ vào trong đầu của hắn, lại giống như là những vật này vốn tồn tại ở trong đầu của hắn, chỉ là trải qua sự chấn động của bậc thang, dẫn phát ra một loại đạo uẩn nào đó, tỉnh lại từ sâu trong trí nhớ của hắn mà thôi...
Mà trong một sát na Phương Quý đạp vào bậc thang, người bên ngoài thậm chí còn không phản ứng kịp, tự nhiên là càng không có khả năng ngăn cản.
Có khoảng cách gần nhất với Phương Quý, có thể dùng một tay kéo hắn xuống, chỉ có vị nữ hài mặt tím đến từ Đông Thổ kia, thế nhưng nàng lại không có sinh ra bất luận một tia ý tứ ngăn cản Phương Quý leo lên bậc thang bạch ngọc nào, chỉ nhìn chiếc đèn trong tay của Phương Quý, bừng tỉnh đại ngộ.
"Đó...đó là Mỹ Nhân Đồ..." Lúc này không chỉ có nàng, tất cả những người ở chung quanh biết được nội tình, đều chú ý tới bức hoạ ở trên chiếc đèn kia.
Ai có thể nghĩ tới?
Giữa không trung đang ác chiến vì Mỹ Nhân Đồ, kết quả Mỹ Nhân Đồ lại ở trong tay của Phương Quý?
Càng không thể tưởng tượng được là, cái gọi là Mỹ Nhân Đồ, thế mà ở trên một chiếc đèn?
"Chuyện này sao có thể?"
Thấy Phương Quý lúc này đang bước từng bước một, thuận theo bậc thang bạch ngọc đi đến giữa không trung, mỗi khi đi một bước, bậc thang dưới chân hắn liền sẽ biến mất một bậc, mà cùng lúc đó, thì giống như là có vô tận đạo uẩn quấn quanh người hắn, khiến cho khí tức quanh người hắn trở nên hùng hậu, sinh ra vô tận biến hóa, đám người ở chung quanh cũng lập tức biến hoá sắc mặt, có không hiểu, có kinh hỉ, có phẫn nộ.
Kịp phản ứng đầu tiên, chính là Cửu thái tử Tây Hải, trên mặt của hắn tràn đầy thần sắc khó có thể tin, vô luận như thế nào cũng đều không thể tưởng tượng dược, mình đại chiến cùng với Tôn Phủ lâu như vậy, nguyên lai Mỹ Nhân Đồ lại ở trong tay của vị tiểu đệ tử Thái Bạch Tông không đáng chú ý kia...
Nhìn qua cảnh tượng đối phương bước lên trời, hắn càng là không thể nào tiếp thu được.
Tạo hóa kinh người ở trong vùng di địa này, làm sao có thể cho một đứa nhà quê như thế?
"Oanh!" Ở dưới sự phẫn nộ, hắn bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi, rút Lạn Ngân Long Thương từ trong cơ thể của Thanh Vân Hiện ra, máu tươi ở phía trên vẫn chảy xuống, hắn hung hăng vận lực, một đạo thương ảnh phá không mà ra, vượt qua hư không, đánh về phía Phương Quý đang ở trên bậc thang bạch ngọc...
"Thằng nhóc kia..."
"Mau giao Mỹ Nhân Đồ ra, nếu không ta sẽ giết cả nhà ngươi!"
"Vút..." Ở một bên khác, có một bóng người cơ hồ còn nhanh hơn đạo thương ảnh kia, vội vã xông về phía bậc thang bạch ngọc, chính là Khương Thanh.
Mà ở một bên khác, Thanh Vân Hiện trọng thương cũng đang ngây ngốc nhìn một màn Phương Quý buớc lên trời, cơ hồ uỷ khuất đến mức rơi lệ.
Thì ra là thế, thì ra là thế...
Nguyên lai đó chính là Mỹ Nhân Đồ, thì ra Mỹ Nhân Đồ đã sớm nằm ở trong tay của tên tiểu quỷ Thái Bạch Tông kia...
Nguyên lai lúc ấy hắn đá hộp sách về phía mình, kỳ thật là cố ý giá hoạ cho mình...