Không phải là thần thông gì khác, chính là Thiên Cơ Nguyệt Luân Công mà Phương Quý vừa mới luyện thành không lâu!
Bây giờ thân ở trong di địa, không thấy ánh trăng, bằng không mà nói, uy lực của đạo huyền pháp này sẽ càng mạnh.
"Chỉ là tiểu mánh khoé, cũng dám khoe khoang?"
Kỳ thật, đạo huyền pháp này vừa phát huy ra, thần uy quả thực rất bất phàm, khỏi cần phải nói, chỉ là cảnh tượng này đã thật sự có một chút hù dọa người, liền ngay cả mấy vị thiếu niên thiếu nữ đến từ Đông Thổ kia, cũng không khỏi có một chút kinh ngạc, cảm thấy Phương Quý vận dụng huyền pháp vô cùng tinh diệu.
Nhưng Cửu thái tử Tây Hải chỉ cười lạnh một tiếng, quả thực là không để vào mắt, ngày thường hắn ở Long Cung, có không biết bao nhiêu cao thủ Nhân tộc giúp đỡ so chiêu, đã sớm kiến thức qua đủ loại kỳ chiêu dị thức, lúc này thoáng một cái liền nhìn thấy, ở trong vô số bóng người xông về phía trước kia, đang có một thân ảnh lén lén lút lút chạy trốn về phía sau, lập tức chắc chắn đó chính là chân thân của Phương Quý, đột nhiên điểm một chỉ.
Ầm ầm ầm! Trong không trung bỗng nhiên liền có vô tận lôi đình đánh xuống, giống như mũi tên, đánh thẳng về phía chân thân của Phương Quý.
Ở dưới lôi đình mạnh mẽ vô biên, Phương Quý cơ hồ là không kịp nói một tiếng nào, liền bị lôi quang đánh thành tro bụi.
"Ha ha ha, không biết tự lượng sức mình, khiêu chiến uy nghiêm của Long Cung, chính là loại kết cục này..." Cửu thái tử Tây Hải cười to, nhất thời hung phong vô lượng, liền ngay cả mấy vị thiếu niên thiếu nữ tới từ Đông Thổ kia, cũng đều kinh hãi biến sắc.
Chẳng lẽ vị tiểu đệ tử Thái Bạch Tông kia đã thật sự bị bí pháp Long tộc giết chết?
Sau đó ý nghĩ của bọn hắn còn chưa dứt, chợt thấy trong vô số thân ảnh vọt tới bên người Cửu thái tử Tây Hải, đại bộ phận đều đã tiêu tán theo lôi đình giáng lâm, nhưng không hiểu sao, thế mà còn dư một thân ảnh, lén lén lút lút mò tới sau lưng thái tử Ngao Cuồng, hung hăng đâm một thương tới, thái tử Ngao Cuồng cơ hồ không có một chút phát giác nào, thế nhưng Lạn Ngân Long Thương trong tay hắn lại chợt phản kích.
"Đương" một tiếng, Thiên Tà Long Thương bị đánh bay, thân ảnh kia cũng ngẩn ngơ, vội vã đạp một cước tới, Lạn Ngân Long Thương cuối cùng cũng không có cách nào ngăn cản một cước này, vừa lúc đạp trúng mông của thái tử Ngao Cuồng.
Thái tử Ngao Cuồng vừa cảm giác sự cảnh báo của Lạn Ngân Long Thương, còn chưa kịp phản ứng, liền đã ngã sấp mặt.
Lần này quá mức đột ngột, thật sự là thái tử Ngao Cuồng chưa kịp sở liệu, lại thêm tu vi của hắn còn chưa đủ, hơn nữa mặc dù đã ăn mấy người trong di địa, nhưng linh tức cũng không sung túc, lúc này cưỡng ép thi triển bí pháp Long tộc, vốn đã miễn cưỡng, bỗng nhiên bị một cước đá nhào ra ngoài, khí tức hỗn loạn, ngay cả bí pháp cũng đều tiêu tan, giữa không trung vẫn còn mây đen, nhưng lôi đình cũng đã biến mất.
Chỉ là vào lúc này thái tử Ngao Cuồng cũng thực sự không để ý tới bí pháp còn hay không còn...
Đường đường là Cửu thái tử Tây Hải, thế mà ném đi mặt mũi lớn như vậy, lúc hắn xoay người, đã tức giận mặt tràn đầy đỏ bừng, như muốn rỉ máu.
"Ta giết ngươi..."
"Là ta giết ngươi mới đúng..." Một cước quỷ thần xui khiến của Phương Quý, thế mà đá nát bí pháp của đối phương, cũng là vừa mừng vừa sợ, đảo một thương đâm tới.
Mà vào thời điểm thái tử Ngao Cuồng thi triển bí pháp Long tộc, ở bên ngoài di địa, trong một đoàn mây đen bồng bềnh giữa không trung, lôi đình đan xen kia, cũng bỗng nhiên có một tồn tại cổ lão nào đó đột nhiên lòng sinh cảm ứng, trầm giọng quát: "Là Ngao Cuồng long tử đang dùng long ngữ Thượng Cổ thức tỉnh lực lượng viễn tổ trong huyết mạch, có thể làm cho hắn thi triển loại bí pháp này, long tử nhất định đang đứng trước đại địch đáng sợ..."
Ở trong tiếng quát, hắn cũng bỗng nhiên mở miệng, đồng dạng cũng là một tiếng long ngâm, ở bên trong có ngôn ngữ tối nghĩa khó hiểu.
Hắn có tu vi thâm hậu, long ngữ càng nhanh hơn, bởi vậy cơ hồ là đồng thời hoàn thành hai đạo long ngữ, mà chuyện này cũng khiến cho hắn rốt cục mượn được lực lượng huyết mạch thâm tàng, sinh ra một chút cộng minh với long tử bị nhốt ở trong di địa, bắt được một tia linh tức...
"Xoạt..." Người này vung tay lên, trên không trung lập tức có mây trắng trải rộng ra, giống như giấy trắng, treo ngược trên chân trời.
Mà ở trên giấy trắng, hiển hiện ra chính là hình ảnh thái tử Ngao Cuồng thi triển bí pháp, gọi ra lôi đình đầy trời!
"Lấy tu vi của long tử, lại có thể thi triển ra bực bí pháp này, thật sự là..." Nhìn thấy một màn này, liền ngay cả những người trong Long Cung kia cũng đều không nhịn được tán thưởng, nhưng ngay sau đó, bọn hắn liền thấy hình ảnh kế tiếp.
Cửu thái tử Tây Hải như chó gặm phân ngã nhào xuống đất, lôi quang đầy trời biến mất.
Một khoảng lặng kéo dài...
Sau đó liền có vô số tiếng hét phẫn nộ vang lên: "Là ai, lại dám đạp cái mông của long tử?"
Ở trên một ngọn núi cách đó không xa, lão đan sư Cổ Thông cùng với tiểu đồng Thanh Phong đồng thời quay đầu nhìn sang tông chủ Thái Bạch Tông.
Nghe cao thủ Long Cung gầm thét, tông chủ Thái Bạch Tông trầm mặc một hồi, nói: "Hay là chúng ta cách bọn hắn xa xa một chút đi..."
"Đá đít rồng của ngươi không tính là gì, ta còn phải chặt đầu rồng của ngươi!" Phương Quý ở trong trận chiến này, có thể nói là vui vẻ lâm ly, càng đánh càng mạnh, nhân cơ hội này, gắt gao áp chế thái tử Ngao Cuồng.
Mà tâm tình của thái tử Ngao Cuồng lúc này, thì đã thật sự phẫn nộ đến tột đỉnh.
Các loại cảm giác xấu hổ, phẫn nộ, nghi hoặc, không cam lòng, đều là bắt đầu cháy rừng rực ở trong lòng hắn, lan sang tim gan phổi, huỷ hoại lý trí của hắn, hắn cơ hồ là ném hết thảy mọi thứ ra sau đầu, chỉ biết cầm Lạn Ngân Long Thương lên liều mạng cùng với Phương Quý.
Ở dưới khí thế hung ác cuồn cuộn bực này, liền ngay cả đám thiếu niên thiếu nữ Đông Thổ kia cũng đều cảm nhận được ý vị cơ hồ như điên dại của Ngao Cuồng, theo bản năng liền không dám tới quá gần hắn.
Chỉ là, cho dù thái tử Ngao Cuồng xuất thủ hung dữ như vậy, nhưng muốn áp chế Phương Quý lại nào có dễ dàng như vậy, thái tử Ngao Cuồng ỷ vào đầy bụng điên cuồng của chính mình, hung hãn không sợ chết, cũng chỉ khó khăn lắm tránh thoát khỏi sự áp chế của Phương Quý mà thôi, lúc muốn chuyển bại thành thắng đuổi giết Phương Quý, chợt phát hiện ra Phương Quý lại trở nên cực kỳ trơn trượt, ngươi hung ta lui, ngươi lui ta đuổi, lăn lăn lộn lộn ác chiến không thôi!
"Đồ cặn bã xấu xa, ngươi không phải chỉ là một con rắn biết nói chuyện thôi hay sao?"
"Một đám cá chạch sống ở trong biển mà thôi, cũng dám khi dễ Vượng Tài nhà ta?"
"Không phải nói là muốn giết ta sao, đến đây, ta sẽ đứng ở chỗ này cho ngươi đâm hai thương..."
"Con bà nhà ngươi, thế mà thật sự đâm..."
Từng tiếng giễu cợt khiến cho thái tử Ngao Cuồng càng phẫn hận, quên hết mọi chuyện, chỉ muốn giết chết Phương Quý.