"Rống..." Hết thảy cũng chỉ ở trong chớp mắt, Cửu thái tử Tây Hải làm sao có thể nhịn được sau khi mình bị đá mông, bây giờ lại bị người chống đỡ miệng lúng túng như vậy, hắn phẫn nộ không gì sánh được, đột nhiên dùng sức hất cái đầu khổng lồ lên.
Cung Thương Vũ trực tiếp bị quật bay ra ngoài, trùng điệp ngã trên mặt đất.
Mà Cửu thái tử Tây Hải ở dưới cơn thịnh nộ, thì nhào một phát xông về phía trước, vuốt rồng vung vẩy, chộp thẳng tắp tới trái tim của Cung Thương Vũ.
Lúc này Cung Thương Vũ đối mặt với Cửu thái tử Tây Hải, cơ hồ không có một chút ý phản kháng nào.
Hắn chỉ nằm ở nơi đó, lạnh lùng nhìn vuốt rồng đâm vào trái tim của mình.
Còn sót lại một chút khí lực, chỉ có hình dạng miệng của hắn thay đổi, giống như là đang chậm rãi nói ra một câu: "Cút mẹ mày đi!"
"Xoạt!"
Đối mặt với một màn Cung Thương Vũ sắp bị một trảo xuyên tim, tất cả mọi người đều vừa hãi vừa sợ, nhưng ở trong thời gian vội vàng bực này, lại đối mặt với bực tồn tại cường hoành như Cửu thái tử Tây Hải, lại có ai có khả năng giúp đỡ được? Minh Nguyệt tiểu thư thì là trong lòng trở nên gấp gáp, muốn xông tới, nhưng lại bịch một tiếng té ngã trên mặt đất, mà nha hoàn cùng với thị vệ của nàng, thì đã trực tiếp sợ choáng váng, động cũng không dám động.
"Gâu gâu gâu..." Thấy Cung Thương Vũ đã sắp mất mạng, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng sủa inh ỏi.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, có một đạo thân ảnh bỗng nhiên chạy tới, chính là Vượng Tài trước đó bị trọng thương, đang ngồi phịch ở một bên dưỡng thương, nó thế mà kịp thời lao đến, ngậm lấy Cung Thương Vũ kéo một phát, cứu hắn ra từ trong vuốt rồng.
Rắc! Vuốt rồng cắm vào trên mặt đất, đá vụn bắn tung toé.
Mà lửa giận của Cửu thái tử Tây Hải lại càng tăng cao, rống giận chộp tới Anh Đề: "Thứ rắn rết dơ bẩn, dám cả gan..."
Anh Đề đối mặt với Cửu thái tử Tây Hải nổi cơn thịnh nộ, run lẩy bẩy kêu: "Xì xì xì..."
Cửu thái tử Tây Hải cũng mặc kệ Anh Đề có sợ hay không, hắn chẳng qua chỉ là cảm thấy cái gì cũng đều không thuận, cái gì cũng đều không giống với sự tưởng tượng của mình, những kẻ dù thế nào cũng không nên phản kháng chính mình, cũng dám phản kháng, những kẻ vốn không đáng giá được nhắc tới, rắn rết vốn nhét kẽ răng cũng đều ngại không sạch sẽ, lúc này thế mà hết lần này tới lần khác dám làm nhiễu loạn kế hoạch của mình, cái thế giới này làm sao vậy, là vì tạo hoá sao?
Xoạt một tiếng, móng vuốt lại vồ tới trước người của Anh Đề một lần nữa.
Chỉ là cũng đúng vào lúc này, ở trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, ở giữa không trung có một bóng người nhanh chóng rơi xuống.
Hắn cầm Thiên Tà Long Thương trong tay, một thân khí thế hung ác, hung hăng mắng to: "Ngươi dám khi dễ Vượng Tài nhà ta?"
"Phốc!" Lúc này Cửu thái tử Tây Hải liên tục bị người ngăn cản, lại thịnh nộ vô biên, cơ hồ chưa kịp phản ứng, liền bị một thương kia đâm vào trên lưng, mang theo lực lượng mạnh mẽ, khiến cho long thương trực tiếp xuyên phá lân giáp cứng rắn trên lưng hắn, trực tiếp xuyên thủng nhục thể của hắn, đau nhức kịch liệt khó mà hình dung, khiến cho toàn thân của hắn đều co quắp, bỗng nhiên lăn mình một cái, gào thét xông lên giữa không trung.
"Ấy..." Liền ngay cả Phương Quý cũng không nghĩ tới, đầu Chân Long bị đánh đau này, thế mà có lực lượng lớn như vậy, suýt nữa đã bị hắn quăng bay ra ngoài, hai tay phải gắt gao nắm chặt cán long thương, mới có thể phòng ngừa chính mình bị ném ra, loại trải nghiệm này cũng làm cho hắn có một loại cảm giác cưỡi trên người Anh Đề lúc nó mới hoá thân thành Thần Thú, chỉ là đi theo trên không trung lăn lăn lộn lộn, trời đất quay cuồng một trận.
Mà nhục thân của Cửu thái tử Tây Hải bị đâm xuyên, không có cách nào hóa về hình người, móng vuốt càng là không với tới được Phương Quý ở phía sau, cũng chỉ có thể giống như điên, lăn lăn lộn lộn trên không trung, thống khổ gào thét: "Ngươi làm sao dám, ngươi làm sao dám, ta chính là Cửu thái tử Tây Hải, ta sinh ra liền tôn quý vô song, vạn linh cúng bái, ngươi chính là sâu kiến Bắc Vực, hèn mọn thấp hèn, ngươi làm sao dám, ngươi làm sao dám thật sự làm tổn thương ta..."
"Cửu thái tử Tây Hải ngươi thì tính là cái rắm gì, Phương lão gia ta..." Treo ở trên lưng Ngao Cuồng, Phương Quý bị gió lấp đầy miệng, gian nan hét to: "Ta chính là dõng dõi Tiên Nhân!"
Anh Đề ở phía dưới thấy Phương Quý cực kỳ gian nan trên không trung, tròng mắt trợn to, đột nhiên trườn về nơi xa, chỉ trong chốc lát đã chạy tới bên cạnh thi thể của Thanh Vân Hiện, kéo Khổn Tiên Thằng ở trên người của hắn xuống, dùng móng vuốt nhỏ ném Khổn Tiên Thằng lên đến giữa không trung.
Phương Quý nhìn thấy thế, vội vàng đưa một bàn tay bắt lấy, trong lòng mừng rỡ, ra sức hất Khổn Tiên Thằng về phía trước.
"Sưu!" Khổn Tiên Thằng vòng qua đầu rồng, rắn rắn chắc chắc cột vào trên sừng rồng, sau đó Phương Quý ra sức kéo Khổn Tiên Thằng một cái, kéo đầu của Cửu thái tử Tây Hải giương lên trên cao, thân rồng không tự chủ được bị kéo theo, hắn cũng rốt cục đạp ở trên thân rồng, một tay cầm Thiên Tà Long Thương xuyên thủng thân rồng, một tay bắt lấy Khổn Tiên Thằng, hung phong lẫm liệt, vô cùng hung tợn, quát lớn: "Giá..."
Một màn này bị người bên ngoài di địa thấy được, đại tu sĩ Long Cung ở trong mây đen kia, bỗng nhiên trầm mặc một mảnh.
Không có nửa điểm thanh âm, chỉ có sát ý ngưng thành một đoàn.
Mà ở trên một đỉnh núi cách đó rất xa, tông chủ Thái Bạch Tông trầm mặc một hồi, nói: "Lại tránh xa thêm một chút đi!"
Ở trong quân trận Tôn Phủ Kính Châu, sắc mặt của Thanh Vân Mộc Tai bỗng nhiên đại biến: "Đó là Khổn Tiên Thằng của con ta, sao lại nằm trong tay hắn?"
Mà ở trong di địa, một màn không có cách nào hình dung này đã tạo thành trùng kích tâm lý đối với đám người ở phía dưới.
Anh Đề nhìn qua Phương Quý đạp ở trên lưng rồng, vui vô cùng, cảm thấy hai cái móng vuốt nhỏ này của mình rốt cục cũng có tác dụng.
Cung Thương Vũ nằm ở trên mặt đất lộ ra ý cười đắng chát, nhẹ nhàng dựng một ngón tay cái lên.
Nữ hài mang theo mũ rộng vành nhìn qua thân ảnh của Phương Quý, trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên cúi đầu, giống như đang len lén cười.
Mà mấy vị thiếu niên thiếu nữ Đông Thổ kia thì đã triệt để ngây ngẩn cả người: "Nếu như chúng ta trở về Đông Thổ kể lại việc này, sẽ có người tin hay không?"
"Hắn...hắn..."
Mà lúc này Minh Nguyệt tiểu thư nhìn một màn Phương Quý đạp ở trên lưng rồng, uy phong lẫm lẫm kia, trong lòng không biết dâng lên bao nhiêu cảm xúc phức tạp, cảnh tượng này giống như là từ giữa không trung rơi xuống, gắt gao in dấu vào trái tim của nàng, đánh vỡ hết thảy sự tự tin cùng với kiêu ngạo của nàng lúc trước, nhớ tới bộ dáng vênh váo hung hăng của mình lúc tranh đấu với Phương Quý trước đó, nàng bỗng nhiên khóc lên.
Nguyên lai mình thật sự cái gì cũng không hiểu!
"Ta sẽ giết ngươi, ta nhất định sẽ giết ngươi..."
Mà thái tử Ngao Cuồng bị xuyên thủng thân rồng, sừng rồng bị trói lại, lúc này đã không có cách nào dùng hai chữ phẫn nộ để hình dung, hắn đã gầm thét cơ hồ đến tuyệt vọng, gần như điên, hắn căn bản không biết nên làm như thế nào để thoát khỏi Phương Quý như giòi bám trong xương đạp ở trên lưng mình kia, càng không biết bị một tiểu tu sĩ Bắc Vực chế trụ chính mình như vậy, về sau thì làm thế nào để đặt chân tại Thất Hải, hắn chỉ có thể điên cuồng rống to.