"Lão Cửu Tây Hải kia thế mà chết rồi?" Ở một chỗ khác, trong một sơn cốc bí ẩn nào đó, lão giả để ngực trần vừa mới chạy ba vạn dặm kiếm rượu trở về mặt tràn đầy khó có thể tin, nhìn qua Thần Điểu có bộ lông sặc sỡ, nhưng lại có bộ dáng như hạc trắng ở bên cạnh nói: "Không nghĩ tới vị chủ nhân mà ngươi chọn này thật đúng là rất có phúc phận, đại tạo hóa của Thần Minh Tông, thế mà chính xác rơi vào trên người hắn, về sau con đường của hắn sẽ dễ đi hơn..."
Thần Điểu ngạo nghễ nói: "Còn phải nói sao?"
"Tạo hoá trong di địa này, chung quy vẫn thuộc về ta..."
Mà ở trong di địa, cơ hồ vào lúc tất cả mọi người rơi vào trong khiếp sợ, duy chỉ có một người còn duy trì sự tỉnh táo, chính là thiên kiêu Đông Thổ Khương Thanh, thậm chí hắn còn không nhìn một màn cự quy bị chém giết kia, hắn vào sau khi cự quy muốn bỏ đi, sau đó thi triển thần thông đánh trọng thương cự quy, lúc xác định nó đã không còn cách nào cấu thành uy hiếp đối với mình, liền vội vã xông ra ngoài...
Địa phương hắn phóng tới, chính là cầu thang bạch ngọc rủ xuống từ giữa không trung kia.
Lúc này ở trong tay hắn, đang gắt gao cầm chiếc đèn màu đen kia, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào tiên điện giữa không trung.
Hắn mặc kệ trong vùng di địa này đang xảy ra chuyện gì, chỉ muốn đoạt tạo hóa!
Bước chân của hắn lúc này cũng đã lảo đảo, máu me khắp người, nhưng vẻ mặt lại rất căng thẳng, vội vã đi về phía trước.
Cầu thang bạch ngọc đang ở trước mắt, đáng tiếc vào lúc này lại có một thân ảnh ngăn cản hắn.
Đối phương trông rất trung thực, đôi lông mày treo lủng lẳng, trên bờ vai còn có vết máu, lộ ra biểu lộ trầm mặc nhìn hắn.
"Tránh ra!" Khương Thanh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đối phương một cái, quát lạnh: "Nếu không ta sẽ giết ngươi!"
"Ngươi không giết ta được!" A Khổ sư huynh nghiêm túc nhìn hắn một cái, nói: "Bây giờ ngươi đã không thể đánh lại ta!"
"Tạo hóa trong di địa này chỉ thuộc về ta, thần cản đồ thần, phật cản giết phật..." Khương Thanh dần dần cắn chặt hàm răng, sắc mặt hung tàn ngang ngược, chậm rãi đi về phía trước, âm lãnh quát khẽ: "Đừng cho rằng ta không biết các ngươi có ý đồ gì, ta biết các ngươi chính là muốn ta ác chiến cùng với Long Cung, sau đó ngồi đợi ngư ông đắc lợi, nhưng các ngươi...nhưng các ngươi cũng chớ có coi thường ta, nếu ta đã sớm biết, há lại sẽ không có hậu chiêu, nếu như các ngươi muốn đoạt tạo hóa của ta, chính là muốn chết..."
Vừa nói chuyện, hắn đã bóp pháp ấn, giống như là muốn xuất thủ không lưu tình một chút nào.
"Chết cái đầu ngươi!"
Nhưng cũng đúng vào lúc này, ở giữa không trung đột nhiên có một bóng người nhanh như thiểm điện bay xuống, chính là Phương Quý tay cầm Thiên Tà Long Thương, người khoác áo bào đỏ chạy tới, hắn nhìn Khương Thanh đang giằng co cùng với A Khổ sư huynh, dần dần ngưng tụ sát khí, trực tiếp đạp một cước xuống, sắc mặt của Khương Thanh đại biến trong nháy mắt, rõ ràng là nhìn thấy được một cước này, nhưng vẫn không tránh kịp, bị đạp ngã trên mặt đất.
Dư thế không ngừng, thân thể trượt sát trên mặt đất, trọn vẹn trượt ra ba ~ bốn trượng mới dừng lại.
Phương Quý đáp xuống trước mặt hắn, trên mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ.
Thanh long thương trong tay kia, trước uống máu tươi Chân Long, lại uống cạn tinh huyết bản mệnh của Đại Yêu cự quy, khí thế hung ác lại cao hơn một bậc.
Lúc này đơn giản là làm cho người ta không có cách nào nhìn thẳng!
Phảng phất như nhìn thanh long thương này một chút, nó liền sẽ đột nhiên bay tới, lấy tính mạng của mình.
"Chỉ bằng vào loại bộ dạng này của ngươi mà còn có biện pháp dự phòng?"
Phương Quý ở phía xa xa chỉ long thương vào trên mặt của Khương Thanh, cười lạnh mở miệng, Khương Thanh lúc này có thương thế quá nặng, nằm trên mặt đất, thậm chí đứng cũng không đứng dậy nổi, nhưng trong ngực hắn, vẫn ôm thật chặt chiếc đèn màu đen kia, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Quý, dường như có một chút oán độc.
"Ngươi hãy nhường tạo hóa cho ta, trong tương lai ta sẽ báo đáp ngươi gấp trăm lần..." Hắn cắn răng nói, thanh âm cũng đang run rẩy.
"Loại người vong ân phụ nghĩa như ngươi, ăn linh quả của A Khổ sư huynh nhà ta, còn muốn động thủ đả thương người, ta có thể tin ngươi được sao?" Phương Quý bất vi sở động, vẫn đi tới.
"Nếu như ngươi giết ta, chắc chắn sẽ rước lấy vô tận phiền phức..." Thần sắc của Khương Thanh rốt cục cũng không còn thong dong như vậy, có một chút kinh hoảng.
"Loại sự tình uy hiếp người này, ngươi thế nhưng lại kém xa Long Cung..." Phương Quý nhấc Thiên Tà Long Thương trong tay lên, nhắm ngay vào trái tim của hắn.
Ở cách đó không xa, mấy vị thiếu niên thiếu nữ Đông Thổ kia đều đã kinh hoảng không gì sánh được, trong lúc cấp thiết vẫn phải xông lên cứu giúp, nhưng cũng đúng vào lúc này, A Khổ sư huynh bỗng nhiên xoay người lại, có một chút khó khăn ngăn cản các nàng, mà các nàng nhìn thấy A Khổ sư huynh, cũng lộ ra vẻ vô cùng khó xử, nhìn Khương Thanh lúc này nằm trên mặt đất, gắt gao ôm chiếc đèn màu đen không chịu buông tay, há hốc mồm, lại nói không ra lời.
Vào thời điểm thấy Phương Quý đã nhấc Thiên Tà Long Thương lên, trên trán của Khương Thanh cũng lộ ra gân xanh.
Đột nhiên có một đạo thân ảnh màu trắng nhẹ nhàng lướt tới, thân hình của nàng linh động đến cực điểm, giống như tiên tử, thế mà ngay cả A Khổ sư huynh cũng không có ngăn nàng lại, chính là nữ hài mang theo mũ rộng vành kia, nàng nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, ở trong tay trái giấu sau lưng của Khương Thanh, lấy ra một tấm phù triện màu vàng, thu vào trong người, sau đó lại đưa tay lấy chiếc đèn màu đen Khương Thanh đang ôm ở trong ngực.
Khương Thanh không chịu thả, vẫn cắn chặt hàm răng.
"Khương ca ca, ngươi đã thua, đừng cố chấp nữa..." Nàng ôn nhu khuyên bảo, vẫn lấy chiếc đèn màu đen ra, đứng dậy đối mặt với Phương Quý, đưa chiếc đèn màu đen cho hắn, nói: "Ngươi cũng chớ có giết Khương gia ca ca, nếu không về sau ngươi đến Đông Thổ, xác thực sẽ có rất nhiều phiền toái không cần thiết..."
"Coi như vậy đi, ta cho ngươi mặt mũi!" Phương Quý trầm ngâm nửa ngày, nhận lấy chiếc đèn màu đen, quay đầu nhìn Khương Thanh trên mặt đất một chút, bỗng nhiên nhổ nước bọt xuống dưới chân.
"Nếu không phải khi đó ngươi cứu tông chủ nhà ta một mạng, ta đã làm thịt ngươi cho chó ăn!"
Khương Thanh nằm trên mặt đất, vươn tay che mặt, thân thể bỗng nhiên run rẩy một trận, bị tuyệt vọng bao phủ.
Thật sự thua rồi, vốn nghĩ rằng cướp đoạt tạo hóa trong di địa, để cho trận chiến cùng với thiên kiêu Tần gia trong tương lai kia có một chút phần thắng, nhưng kết thúc rồi, kết thúc thật rồi, chính mình đã làm mất đi tạo hoá, cũng làm mất đi sự tôn trọng của những thiếu niên thiếu nữ Đông Thổ này đối với mình, còn làm mất đi sự tự tôn...
Mà Phương Quý lúc này thì cầm chiếc đèn màu đen đi thẳng về phía cầu thang bạch ngọc.
Nhìn qua toà tiên điện trên không trung kia, hắn giương chiếc đèn màu trong tay đen lên, nói: "Ta đã nói rồi, tạo hóa của các ngươi, ta chắc chắn phải có được!"