Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 778 - Chương 778: Người Lạc Đường

Chương 778: Người lạc đường Chương 778: Người lạc đường

Đến tột cùng là tạo hoá cùng loại với Thiên Đạo di thư của tông chủ Thái Bạch Tông, hay là như Bất Diệt Đan Hỏa của lão đan sư Cổ Thông, hay là...

Tạo hóa còn lợi hai hơn?

Mà đám thiếu niên thiếu nữ Đông Thổ kia, tâm tình cũng đều trở nên khẩn trương.

Tiên tông Thượng Cổ bị phong ấn hiện thế một lần nữa, tất nhiên sẽ không chỉ ban cho hậu bối một chút cơ duyên đơn giản như vậy...

Tại sao lúc trước bọn họ lại bị phong ấn ở trong tiểu thế giới không trọn vẹn?

Phương Đại Thế đã từng tồn tại kia, làm sao lại đột nhiên biến mất?

Bây giờ bọn họ tái hiện trong thế gian, đến tột cùng là vì cái gì, hết thảy cũng đều không biết!

Sự khác biệt giữa các nàng cùng với Khương Thanh chính là, vào trước khi các nàng đi đến Bắc Vực, liền đã từng được trưởng bối gia tộc dặn dò, coi như là ngay cả những lão tổ tông có tu vi thông thiên trong gia tộc các nàng kia, cũng không biết nhân quả trong di địa này là xấu hay là tốt, cũng không biết di địa tái hiện thế gian sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với thế gian, cho nên lần này bọn hắn tới đây, chỉ là vì tìm cơ duyên, được hay mất cũng đều có thể tiếp nhận!

Khương Thanh cũng đã được dặn dò như vậy, chỉ là hắn quá chấp nhất đối với trận chiến cùng với Tần gia kia, ngược lại là lập chí muốn lấy tạo hóa vào trong tay.

Đối với bọn hắn lúc này mà nói, lòng hiếu kỳ ngược lại là vượt qua lòng hâm mộ!

Bọn hắn chỉ muốn chờ đợi đến khi Phương Quý rời khỏi tiên điện, hỏi hắn một phen, ở bên trong tiên điện đến tột cùng có cái gì...

"Tại sao lại không có gì ở đây?" Mà vào lúc này, Phương Quý bước một bước vào tiên điện, khiến cho vô số người hâm mộ, lại đang lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.

Trong tòa tiên điện này sẽ có cái gì?

Phương Quý đã suy nghĩ rất nhiều, là một căn phòng tràn đầy đạo quyển bí tịch?

Hoặc là một rổ pháp bảo Tiên khí?

Kém nhất cũng phải có tiên nữ không mặc quần áo chạy loạn đầy đất chứ?

Nhưng trên thực tế, tòa tiên điện mà hắn tiến vào này, lại trống rỗng, không có gì cả, chỉ có thể nhìn thấy bức tường bốn phía, trên dưới cũng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh điện cùng với mặt đất, liếc nhìn một vòng, không trở ngại một chút nào, liền trực tiếp nhìn hết tòa tiên điện to lớn này.

Ngược lại là có một chút tương tự với toà đại điện ở trong thức hải của hắn...

Thế nhưng tạo hóa đâu?

Cơ duyên đâu?

"Ngươi đến chỗ này, đã chính là tạo hóa của ngươi..." Đột nhiên, một thanh âm thanh lãnh không chứa một tia tình cảm bỗng nhiên vang vọng ở bên tai Phương Quý.

Thanh âm vang lên bất thình lình này khiến cho Phương Quý giật nảy cả mình, Thiên Tà Long Thương trong tay cũng đều giơ lên, vội vã quay người nhìn lại, đã thấy bên người không có ai, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ là có người nói với mình, càng nhớ kỹ nội dung trong lời nói kia.

Cũng đến lúc này, hắn mới giật mình một lần nữa, chủ nhân của thanh âm này, làm sao lại giống như là biết được suy nghĩ của mình?

"Ngươi suy nghĩ ở trong lòng, thần hồn biến hóa, ở trong mắt của chúng ta, giống như là viết ở trên giấy, cho nên chúng ta có thể biết!"

Cũng ngay vào lúc trong lòng Phương Quý nổi lên hồ nghi, thanh âm kia lại vang lên một lần nữa.

Phương Quý rốt cục cũng xác định được thanh âm này là chân thật, kinh hãi quay đầu một vòng, run giọng hỏi: "Vậy bây giờ ta đang nghĩ gì?"

Thanh âm trong điện bỗng nhiên trở nên trầm mặc, sau nửa ngày mói nói: "Ngươi nghĩ sai rồi, tiên nữ sẽ mặc quần áo!"

"Thế mà thật sự biết được?" Phương Quý nghẹn họng nhìn trân trối, vô thức ngẩng đầu nhìn xung quanh, hỏi: "Các ngươi là ai? Đây là đâu?"

Trong điện có đạo uẩn cổ quái nhấp nhô, giống như là trong điện này có rất nhiều người, hoặc nói là có rất nhiều ý chí, nhưng vào lúc bọn hắn trầm mặc, Phương Quý không nhìn thấy bọn hắn, không cảm ứng được bọn hắn, trong điện này liền trở nên trống rỗng, lúc bọn hắn mở miệng, lại giống như là có thanh âm rõ ràng vang ở bên tai Phương Quý, lúc bọn hắn suy tư, đạo uẩn trong điện này liền giống như là thủy triều u ám, nhẹ nhàng lưu động.

"Chúng ta là một đám người lạc đường..." Những ý chí kia giống như là đang va chạm, thương thảo, suy tư làm sao để khiến cho Phương Quý lý giải lời của bọn hắn.

"Vào rất nhiều năm trước, chúng ta cho rằng đã tìm được đường rời đi, thế là chúng ta đi lên con đường này, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn đã thất bại, chúng ta đi không được, về cũng không xong, cho nên chúng ta bị kẹt ở trên đường, hao tốn tâm huyết thật lâu, mới tìm được lạc ấn lưu lại trước đó, ném về một sợi nhân quả, hi vọng có thể tìm được người hữu duyên, tiếp tục con đường của chúng ta..."

Thanh âm kia mờ mịt không chừng, chỉ là ý chí ba động, dùng ngôn ngữ Phương Quý có thể lý giải hiển hóa ở trong thức hải của hắn.

Phương Quý nghe vậy thì mơ mơ màng màng, gãi gãi đầu nói: "Ta không hiểu lắm những gì các ngươi nói, ta quan tâm đến việc các ngươi có thể cho ta cái gì hơn!"

"Đây không phải là một con đường có sẵn, mà là một con đường cần phải trả giá..." Thanh âm trong điện trở nên yên lặng, sau một hồi lâu mới vang lên một lần nữa: "Cho nên ngươi..."

"Cái gì?" Phương Quý vô thức giấu Thiên Tà Long Thương ở sau lưng, có phần khó hiểu nói: "Các ngươi cũng quá..."

Lúc câu này còn chưa nói xong, đột nhiên ở trong thức hải của hắn, có một thanh âm run rẩy vang lên, đó là thanh âm của tiểu Ma Sư, nó phảng phất như đã đè nén thật lâu, run rẩy thật lâu, lấy hết tất cả can đảm, liều mạng hô lên một câu...

"Đừng hỏi nữa, mau trốn!"

"Cái quái gì thế?" Tiểu Ma Sư bất thình lình hô lên một tiếng khiến cho Phương Quý bị hù giật mình một cái, mặc vào thời điểm trèo lên cầu thang bạch ngọc lần đầu tiên, Phương Quý đã phát hiện ra tiểu Ma Sư có thể ở trong thức hải nói chuyện cùng với chính mình, thậm chí còn giúp mình truyền đạt một chút ý tứ trong lời nói của cỗ ý chí kia, nhưng dù sao thì bình thường quen thuộc với sự trầm mặc của tiểu Ma Sư, tăng thêm lúc này trong lòng tràn đầy kỳ quái, vẫn dọa cho hắn sợ không nhẹ.

"Bọn hắn là..." Tiểu Ma Sư giống như là cực kỳ sợ hãi, kéo cuống họng hô to.

Chỉ bất quá, vừa mới hô lên ba chữ, nó liền đột nhiên trở nên trầm mặc, giống như là bị người chế trụ.

"Nguyên lai trên người ngươi cũng có loại sinh linh này, chỉ là cấp độ của nó vẫn quá thấp..." Thanh âm của ý chí đó vang lên bên tai Phương Quý một lần nữa, giống như là mang theo một chút nghi hoặc: "Ta không biết ở trên người của một phàm nhân như ngươi, tại sao lại có dạng sinh mệnh dị loại này, bất quá truyền nhân mà chúng ta muốn tìm, phải là một người sạch sẽ, ngươi lại có thể đi tới đây, chính là do nhân quả thúc đẩy, cho nên chúng ta có thể xóa đi dị loại ở trong cơ thể ngươi, lại để cho ngươi kế thừa con đường của chúng ta..."

"Chờ một chút!" Mặc dù Phương Quý không có nghe xong lời nói của tiểu Ma Sư, nhưng trong lòng cũng dâng lên sự cảnh giác. Bất thình lình nghe được bọn hắn lại muốn xóa đi sự tồn tại của tiểu Ma Sư, lập tức kinh hãi, hét lớn.

Bình Luận (0)
Comment