"Vương bát đản, ngươi..." Giờ bọn hắn mới hiểu được, Phương Quý đây không phải là bày trận ngăn địch, mà là bày trận nhốt bọn hắn, lập tức giận dữ quát mắng.
"Ha ha, dù sao các ngươi bị bắt cũng không mất được mạng nhỏ..." Phương Quý cười lớn một tiếng, đồng thời hô to: "Đệ tử Thái Bạch Tông ở chỗ này..."
Nói xong liền vận chuyển bí pháp ẩn nặc, quay người liền muốn đào tẩu.
Cũng không biết nhốt những người này ở chỗ này, có thể giúp mình kéo truy binh một hồi hay không, dù sao cũng không lo được những việc khác.
Nhưng cũng vào lúc bước đi được một bước, chợt nghe thấy ở sau lưng có một tiếng hô kinh ngạc: "Phương Quý ca ca?"
"Cái gì?" Phương Quý lập tức kinh hãi, ngơ ngác xoay người lại.
Sau đó hắn liền nhìn thấy, trong rừng núi có một tiểu nữ hài mặc áo bông màu đỏ đi tới, thân hình mũm mĩm, mặt như bánh bao thịt nhỏ, khuôn mặt tràn đầy mừng rỡ nhìn hắn, sau khi xác định là hắn, ăn mứt quả thật nhanh sau đó ném ra xa, xoa xoa hai cánh tay liền nhào về phía hắn.
Trong miệng hô to: "Phương Quý ca ca, ta nhớ ngươi muốn chết..."
"Hồng Bảo Nhi?"
Phương Quý nhất thời cũng đều cảm thấy mình đang nằm mơ, dùng sức nháy nháy mắt, thẳng đến khi nàng nhào vào trong lồng ngực của mình, mới xác định đây không phải là nằm mộng, ý mừng ở trong lòng kia, đơn giản là khó mà hình dung, cười ha hả ôm nữ hài...
Giống như khi còn bé, ôm thật chặt!
"Khụ khụ..." Cũng đúng vào lúc này, ở một bên khác cũng vang lên từng tiếng ho khan, tiểu nữ hài áo đỏ lập tức ngượng ngùng buông Phương Quý ra.
Phương Quý cũng vô thức quay đầu, liền thấy một thiếu niên cắm đao mổ heo bên hông, cố ý mở rộng vạt áo đi tới, lúc này hắn đang hất cái cằm lên, rất có vài phần ngạo khí nhìn Phương Quý, Phương Quý lập tức càng giật mình, hét lớn: "Đại Tráng?"
"Hừ hừ..." Thiếu niên kia nở nụ cười, lại cố ý bày ra dáng vẻ khinh thường cười khẩy, nói: "Phương lừa hoang, mấy năm này không thấy, ngươi chẳng ra sao cả, ta đã giúp ngươi làm thịt đầu ác quỷ truy sát ngươi ở bên ngoài, Hồng Bảo Nhi cũng đã giúp ngươi giết đầu hải yêu trong biển kia, cảm thấy hai người bọn hắn cũng chả có gì đặc biệt, còn không khó đối phó bằng gà nhà Vương lão thái, thế mà lại có thể đuổi ngươi chạy khắp núi?"
"Đó là do ta nhường bọn hắn..." Phương Quý nhất thời không hiểu chuyện gì, thuận miệng nói một câu, sau đó mới phản ứng lại: "Các ngươi đã giết bọn hắn rồi?"
"Hắc hắc hắc..." Đại Tráng khoanh tay trên ngực, đắc ý cười.
"Chuyện này làm sao có thể..."
Trên khuôn mặt của Phương Quý tràn đầy ngạc nhiên, đi vòng quanh thiếu niên kia một vòng, chuyện này càng khiến cho thiếu niên kia càng đắc ý hơn, phảng phất như xuất ra một ngụm oán khí lớn, kết quả vào thời điểm Phương Quý đi ra phía sau hắn, bỗng nhiên chắp hai tay lại, nhanh chóng cúi người chọc về phía mông của thiếu niên, thiếu niên kia đang đắc ý, bỗng nhiên phát giác ra chỗ không ổn, quát to một tiếng "làm gì?", quay lại đấm một quyền.
Phương Quý vặn nắm tay của thiếu niên, bên hông dùng sức, dùng chân gạt giò thiếu niên, lập tức quật cho thiếu niên ngã chổng vó.
"Ha ha ha, ngươi vẫn không đánh lại ta..." Thành công quật ngã thiếu niên, Phương Quý lập tức cảm thấy đắc ý, chống nạnh cười ha hả.
Khuôn mặt của thiếu niên đỏ bừng, trở mình bò lên, cả giận nói: "Vừa rồi ta không có chú ý, lại đến!"
"Lại đến mười lần ngươi cũng thua!" Hồng Bảo Nhi ở bên cạnh không cao hứng đi tới ngăn cản hai người bọn hắn, khiển trách Đại Tráng: "Từ nhỏ đến lớn lần nào ngươi đánh nhau cùng với Phương Quý ca ca mà không ăn thiệt thòi, thế mà còn một mực muốn đánh, khó trách thôn trưởng luôn luôn nói ngươi không thông minh lanh lợi như Phương Quý ca ca..."
Đại Tráng giận dữ nói: "Thôn trưởng nói rằng hắn ranh ma chước quỷ, trời sinh một bụng ý đồ xấu!"
Hồng Bảo Nhi nói: "Cũng đều giống nhau!"
Vừa nói vừa xoay người qua phía Phương Quý, nói: "Mau mau đi thôi, thôn trưởng còn đang chờ ngươi trở về ăn cơm!"
Nghe lời này, Phương Quý trở nên hoảng hốt, dùng sức gật đầu đáp ứng.
Ở một bên khác, đám người chợt thấy Phương Quý có hai vị bằng hữu cổ quái như vậy đi tới, nhất thời cũng đều thầm giật mình, cơ hồ không có cách nào tưởng tượng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, thấy ba người bọn hắn cười cười nói nói muốn rời đi, những người khác cũng liền ngơ ngác đi theo sau, cảm thấy cổ quái nhất là A Khổ sư huynh, mặt tràn đầy hồ nghi nhìn về Hồng Bảo Nhi đi theo bên cạnh Phương Quý ở phía trước, đã là sợ nói không ra lời.
Hắn ở cùng với Phương Quý đã lâu, tự nhiên đã nghe Phương Quý nói đến sự tình về thôn Ngưu Đầu, cũng một mực nghe Phương Quý nhắc đến Hồng Bảo Nhi...
Hồng Bảo Nhi kia ở trong miệng Phương Quý thế nhưng là rất xinh đẹp, bao nhiêu sư tỷ sư muội tại Thái Bạch Tông cũng đều không sánh nổi, còn tưởng rằng sẽ quốc sắc thiên hương cỡ nào.
Làm sao lớn lên lại vừa béo vừa lùn?
"Đây là nơi quái quỷ gì?"
Trong lúc bỗng nhiên tiến vào một cái thôn xóm nho nhỏ, vô luận là Thanh Vân Mộc Tai hay là Tướng Tôn Long Cung cũng đều sửng sốt, nhìn cảnh tượng người đến người đi ở chung quanh, hoàng hôn sắp đến, khói bếp lượn lờ, bọn hắn lại đều giống như là lâm đại địch, lộ ra thần sắc vô cùng quỷ dị!
Chính mình rõ ràng đang phi độn ở trên không trung, đuổi theo vị đệ tử Thái Bạch Tông nho nhỏ kia, làm sao lại bỗng nhiên đi tới một cái thôn nhỏ như thế?
Nhất là bọn hắn có tu vi cường đại, thần thức khẽ động, trong vòng trăm dặm liền không có gì có thể trốn thoát cảm ứng của bọn hắn, nhưng trước đó bọn hắn lại rõ ràng không biết có một cái thôn nhỏ như thế này tồn tại, nhất thời bọn hắn thậm chí còn không phân biệt được, đến tột cùng là cái thôn này bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn hắn, bọn hắn đâm đầu tiến vào bên trong, hay là phát sinh chuyện càng thêm quỷ dị gì, trực tiếp có người kéo bọn hắn đi qua?
"Chẳng lẽ đây là cái bẫy mà bọn hắn bày ra để đối phó với ta?" Vào thời điểm Tướng Tôn Long Cung phát giác ra chính mình tiến vào cái thôn nhỏ này, liền giống như là lâm đại địch: "Chẳng lẽ đây là đại trận huyễn cảnh?"
Nhất thời nghĩ đến có thể là những người này đã sớm thiết hạ đại trận mai phục chính mình, vội vã vận thần lực vào hai mắt, quét nhìn bốn phía, nhưng vừa xem xét, lại lập tức cảm thấy càng cổ quái hơn, lấy tu vi của hắn, huyễn trận có cao minh đến đâu, cũng có thể nhìn thấu bản nguyên, nhưng bây giờ hắn nhìn ra bốn phía, thôn xóm vẫn là thôn xóm kia, người vẫn là người kia, tuyệt đối không có khả năng là ảo giác.
Nhưng điều này lại khiến cho hắn càng cảm thấy hồ nghi, dùng tu vi của hắn nhìn sang, người trong thôn xóm này thậm chí còn không có nửa điểm tu vi trên người, nhìn giống như là phàm nhân vô cùng bình thường, chỉ là nếu là phàm nhân, vì sao lại tạo ra áp lực cho mình lớn như vậy?
"Đây cũng không phải là thôn xóm phổ thông..." Cùng lúc đó, Tôn Phủ Kính Châu Thanh Vân Mộc Tai cũng tràn đầy cảnh giác, nhìn lướt qua chung quanh.
Có thể ở dưới tình huống không có một chút phát giác nào, kéo mình, Tướng Tôn Long Cung cùng với tông chủ Thái Bạch Tông vào trong thôn, thôn này há lại sẽ không có chỗ cổ quái, người trong thôn xóm này, rõ ràng đều là cường giả thâm tàng bất lộ, hết lần này tới lần khác còn giả bộ là người bình thường.