"Được rồi, đừng có nói lung tung nữa, còn không mời khách nhân vào trong thôn?" May mắn là vào đúng lúc này, trong thôn bỗng nhiên có một thanh âm thiếu kiên nhẫn vang lên, là một lão đầu tử ngậm tẩu thuốc trong miệng từ từ đi tới, vừa đi vừa nói: "Đừng có lười biếng như vậy, để cho khách nhân nhìn thấy là không tốt, còn có chuyện kia, tiểu vương bát đản muốn trở về ăn cơm, các ngươi hay chuẩn bị một chút... nói cho phụ thân Hồng Bảo Nhi một tiếng, phải rửa sạch lòng heo!"
Đám người đi ở chung quanh đều đáp ứng, nhao nhao đi chuẩn bị.
Có người mang gạo đổ vào cối xay bột, có người mang rổ đi hái rau, có người đi đào rượu chôn trong nhà, còn có một lão thái thái bó chân, xách dao phay đi tới bên cạnh chuồng gà, dọa cho đám gà sợ hãi run rẩy...
Mà ở trong một mảnh cảnh tượng rối ren này, quả phụ xinh đẹp đáy thắt lưng ong dẫn tông chủ Thái Bạch Tông đi đến trước mặt lão đầu tử kia, lại quay đầu nhìn hắn vài lần, gương mặt ngược lại là càng đỏ, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Ngươi có muốn bỏ vợ..."
Lời còn chưa nói hết, lão đầu tử đã trừng mắt lên, quả phụ xinh đẹp vội vàng che miệng cười, lắc mông đi xa.
Trương tú tài ở cách đó không xa con mắt đã có một chút bốc lửa, hung hăng trừng mắt nhìn tông chủ Thái Bạch Tông.
Tông chủ Thái Bạch Tông đã có một chút cảm thấy khó xử, làm ngơ như không thấy mọi người ở chung quanh, tiến lên hành lễ đối với lão đầu tử.
Lão đầu tử cũng nghiêm túc hoàn lễ với tông chủ Thái Bạch Tông, sau đó quay người tiếp tục dẫn hắn vào trong thôn.
Trên đường đi, lão đầu tử ung dung mở miệng: "Ngươi dùng chiêu này buộc chúng ta hiện thân, thật sự rất can đảm..."
"Chỉ là đến gặp trưởng bối mà thôi..." Tông chủ Thái Bạch Tông cười nhẹ trả lời: "Dù sao thì dạy hài tử không chỉ là sự tình của lão sư..."
Trông thì có vẻ thoải mái, nhưng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi rồi.
Lão thôn trưởng dẫn tông chủ Thái Bạch Tông vào thôn xóm, ngồi xuống trước bàn đá ở dưới một gốc cây liễu, trên bàn có trà, lão thôn trưởng chậm rãi rót cho tông chủ Thái Bạch Tông một tách trà, đẩy tới trước mặt hắn, tông chủ Thái Bạch Tông đưa tay đỡ lấy, nhẹ giọng nói cám ơn, cả người ôn tồn lễ độ, nho nhã lễ độ, rất khiêm tốn.
Lão thôn trưởng nhìn bộ dáng của hắn, cũng lộ ra một chút khen ngợi, cười hỏi: "Nghĩ không ra ở trong thế gian bây giờ cũng không thiếu nhân vật xuất sắc, ngươi rất không tệ, chỉ là lão phu cũng muốn hỏi một chút, ngươi làm sao đoán được sự tồn tại của những người chúng ta?"
Tông chủ Thái Bạch Tông cười cười, nói: "Có thể đột nhiên biến mất không còn lại gì, xem ra không phải là thôn xóm bình thường!"
Lão thôn trưởng chầm chậm phun ra một ngụm khói thuốc, cười nói: "Vậy ngươi làm sao chắc chắn chúng ta sẽ ra tay?"
Tông chủ Thái Bạch Tông nói: "Có một hài tử đi ra từ thôn xóm không bình thường, bất luận là người thân hay không thân, dù sao thì cũng sẽ không thật sự buông tay mặc kệ!"
"Có một chút ý tứ!" Lão thôn trưởng nghe vậy, ngược lại là cười phá lên, bầu không khí trong sân lập tức trở nên thoải mái hơn rất nhiều, thôn nhân đang bận rộn làm việc ở cách đó không xa, có một số người hiếu kỳ nhìn về phía tông chủ Thái Bạch Tông, hắn vẫn chỉ mỉm cười, thần sắc như thường.
"Được rồi!" Lão thôn trưởng bỏ tẩu thuốc xuống, cười nói với tông chủ Thái Bạch Tông: "Sống nhiều năm như vậy, bây giờ ngược lại là bị tên tiểu bối ngươi câu ra được, coi như là lần đầu tiên, bây giờ ngươi cũng đã nhìn ra được, hãy nói mục đích mà ngươi muốn gặp chúng ta đi!"
Tông chủ Thái Bạch Tông mỉm cười gật đầu, hỏi: "Có điều gì không thể hỏi hay không?"
Lão thôn trưởng hài lòng nhìn thoáng qua tông chủ Thái Bạch Tông, giống như rất hài lòng với câu hỏi của hắn, gật đầu nhẹ, chậm rãi nói: "Không cần hỏi lai lịch của chúng ta, cũng đừng hỏi lai lịch của hắn, càng không cần hỏi chúng ta có mục đích gì, vào thời điểm chúng ta muốn nói tự nhiên sẽ nói, hiện tại ngươi hỏi cũng sẽ không có đáp án, về phần những chuyện khác, ngươi cứ hỏi, lão phu sẽ tận lực trả lời ngươi!"
Tông chủ Thái Bạch Tông giống như đã sớm đoán được, khẽ gật đầu một cái.
Ngón tay chậm rãi gõ vào bàn đá, hắn chậm rãi hỏi vấn đề thứ nhất: "Tiền bối là người Bắc Vực?"
Lão thôn trưởng nghe hắn hỏi câu này, bỗng nhiên cười cười, hỏi: "Trước đây ngươi tưởng chúng ta là ai?"
"Chỉ cho rằng là một vị tiền bối cao nhân chán ghét thiên hạ phân tranh mà thôi..." Tông chủ Thái Bạch Tông thở dài một tiếng, nói: "Lần này cầu kiến, vốn cũng là bởi vậy, ta rất ưa thích đứa bé kia, nhưng sau khi ta hiểu được thân thế của hắn, liền biết thân phận của hắn nhất định không đơn giản như bề ngoài, ở trong mắt của ta, nếu các ngươi đã không có tận lực xóa đi vết tích tồn tại của chính mình, giống như cũng không có bận tâm đến việc người khác phát hiện ra sự bất phàm của các ngươi, như vậy là hẳn cũng không bận tâm gặp ta một lần, bây giờ hắn là môn hạ của Thái Bạch Tông chúng ta, ta sẽ dụng tâm dạy hắn, có lẽ hắn cũng sẽ giúp đỡ chúng ta làm rất nhiều chuyện, ở trong những chuyện này, nói không chừng sẽ có một ít chuyện phi thường hung hiểm, nếu sau lưng của hắn có một đám trưởng bối như các ngươi, ta dù sao cũng phải hỏi ý kiến của các ngươi một chút!"
"Làm người làm việc, cũng nên trải qua một chút phong hiểm mới được, cần gì phải đến hỏi?" Lão thôn trưởng cười cười, nói: "Bây giờ hắn bái thành môn hạ của ngươi, ngươi dạy không tệ, không có giấu diếm hay đạo đức giả, đây là chỗ lão phu thưởng thức ngươi nhất, nếu như tất cả sự tình cũng đều đã nói rõ, vậy thì do chính hắn làm chủ là được!"
Tông chủ Thái Bạch Tông khẽ nhíu mày, nói: "Nếu như có một số việc thực sự gây nguy hiểm đến tính mạng của hắn thì sao?"
Lúc nói ra lời này, tông chủ Thái Bạch Tông đã lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc, nhìn vào khuôn mặt của lão thôn trưởng.
"Đó cũng là mệnh số của hắn!" Lão thôn trưởng lộ ra sắc mặt lạnh nhạt, chậm rãi nhét thuốc lá vụn vào tẩu thuốc, khẽ thở dài nói: "Có lẽ đối với hắn mà nói, vẫn là chuyện tốt!"
Tông chủ Thái Bạch Tông nghe vậy, lông mày lập tức hơi nhíu lại.
Giống như là nhìn ra sự không hiểu ở trong lòng của tông chủ Thái Bạch Tông, lão thôn trưởng đã châm lửa, đốt tẩu thuốc lên, sau đó cười khổ một tiếng, nói: "Có lẽ hắn đã nói qua cho ngươi biết, hắn kỳ thật cũng không phải là hài tử trong thôn chúng ta, mà là do người khác đưa tới, chúng ta nuôi lớn hắn, cũng đã thực hiện lời hứa của mình, về phần những nhân quả khác, những người chúng ta đều không muốn dính..."
Tông chủ Thái Bạch Tông trầm mặc một hồi, bỗng nhiên hỏi: "Các ngươi đang tránh cái gì?"
Lão thôn trưởng lắc đầu, khẽ thở dài: "Chúng ta không phải là đang tránh cái gì, mà là tuyệt vọng, tuyệt vọng đối với những đường kia!"
Tông chủ Thái Bạch Tông cau mày, giống như ý thức được một số chuyện trọng yếu.
Qua nửa ngày, hắn mới chầm chậm mở miệng hỏi: "Tiền bối nói tới những đường kia, lại là chỉ cái gì?"
Lão thôn trưởng cười cười, nhìn qua tông chủ Thái Bạch Tông, hỏi: "Tu hành là vì cái gì?"