Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 793 - Chương 793: Quỷ Dị

Chương 793: Quỷ dị Chương 793: Quỷ dị

Phương Quý cũng dừng lại, tiếp tục chống nạnh mắng: "Ngươi có giỏi thì đến đây, có tin Phương lão gia ta cắt tay của ngươi không?"

Đồ tể bị chọc tức, không có cãi lại, dùng một đao chặt đứt chân trước của heo.

Nhưng Phương Quý cũng không sợ, chống nạnh mắng cho đồ tể không ngẩng đầu lên nổi, phách lối không ai bì nổi.

Tông chủ Thái Bạch Tông ở dưới cây liễu cách đó không xa, nhìn thấy thế mồ hôi lạnh trên đầu đổ ra hết lớp này tới lớp khác, nhưng nhìn vẻ quen thuộc của người chung quanh, thậm chí còn cười mỉm nhìn dáng vẻ chật vật của đồ tể, trong lòng chợt hiểu: "Trước kia tên tiểu tử này ở trong tiên môn thường xuyên nói hắn đã từng là một phương bá chủ trong thôn, ta cũng không có coi ra gì, không ngờ chuyện này lại là sự thật..."

Lão thôn trưởng ở phía đối diện, lúc này cũng đã sắp có một chút không nhìn được, thở dài một tiếng, gõ tẩu thuốc trong tay đứng lên, giáo huấn Phương Quý đã mắng cho đồ tể sắp khóc: "Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa, ngươi mắng nữa hắn sẽ rượt ngươi chạy quanh thôn ba vòng, còn có tên giết heo nhà ngươi, biết rõ có đuổi hắn ba vòng cũng đuổi không kịp, còn nhất định phải chọc hắn để làm gì?"

Đồ tể nghe thế, không lên tiếng, trầm mặc chặt thịt heo.

Phương Quý quay đầu liếc mắt nhìn lão thôn trưởng một chút, nói: "Chuyện này có liên quan gì tới lão bất tử ngươi?"

Tông chủ Thái Bạch Tông lại đổ mồ hôi lạnh.

"Được được được, chuyện này không có liên quan đến ta, ngươi muốn mắng như thế nào thì mắng, trước tiên rửa tay ngồi xuống ăn cơm đi!" Lão thôn trưởng thế mà không tức giận, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đong đưa tẩu thuốc dặn dò.

"Ăn cơm?" Phương Quý nghe thế đôi mắt liền sáng lên, hưng phấn hỏi: "Hôm nay ăn cơm nhà ai?"

Lão thôn trưởng cười ha hả nói: "Hôm nay không ăn cơm nhà ai cả, bày tiệc ở phía ngoài, mọi người cùng nhau ăn!"

"Ha ha, tốt..." Phương Quý nghe vậy lập tức trở nên hưng phấn, lúc này cũng nhìn thấy tông chủ Thái Bạch Tông ngồi ở dưới cây liễu, khí chất nho nhã sâu không lường được, nhãn tình lập tức sáng lên, trong lòng cũng đã có lực lượng, nghĩ thầm: "Tông chủ sư bá quả nhiên lợi hại, thế mà còn tiến vào cái thôn rách này sớm hơn ta, ta biết ngay lần này hắn nhất định sẽ có biện pháp đối phó với Long Cung và Tôn Phủ, nói không chừng cũng đã sớm xử lý hết!"

Vừa nghĩ, vừa vội vã chạy tới gặp mặt cùng với tông chủ Thái Bạch Tông, sau đó lôi kéo hắn đi giới thiệu với từng người trong thôn, lão thôn trưởng họ Trường Ly, đã già đến mức hồ đồ, mỗi ngày chỉ biết mắng chửi người, quả phụ họ Hoa, dáng dấp còn đẹp hơn so với hoa, đồ tể họ Trương, vừa ngu ngốc vừa hung dữ, lão thái thái đang hầm gà họ Vương, thù dai nhất, trộm của bà một con gà bà ta liền có thể mắng ngươi nửa ngày, còn có lão già mắt sáng ngời kia, gọi là Chu mù lòa, yêu thích giảng cố sự trời nam biển bắc, tú tài họ Trương, một chút tác dụng cũng đều không có, không đáng giá được nhắc tới...

"Vậy còn ngươi?" Tông chủ Thái Bạch Tông nghe hắn giới thiệu rõ rõ ràng ràng, gật gật đầu, sau đó cười hỏi Phương Quý.

Trương đồ tể ở bên cạnh nghe vậy rầu rĩ nói: "Hắn là côn đồ, họ Phương!"

Phương Quý giận dữ, lại muốn xắn tay áo lên mắng chửi người, Trường Ly thôn trưởng vội vàng khuyên bảo: "Ăn cơm trước, ăn cơm trước!"

"Ồ? Làm sao lại thiếu đi mấy người?"

Phương Quý thấy ở dưới cây liễu đã có mấy cái bàn được kéo ra, vội vàng kéo tông chủ Thái Bạch Tông ngồi vào vị trí, lúc này quay đầu lại nhìn, mới phát hiện ra ở phía sau lưng mình chỉ có nữ hài mang mũ rộng vành, càng xa hơn một chút, ở vị trí đầu thôn, A Khổ sư huynh cùng với Anh Đề Vượng Tài đang ôm nhau run lẩy bẩy, cũng không biết sợ sệt thứ gì, mà Cung Thương Vũ cùng với các thiếu nữ thiếu niên Đông Thổ, lại là đều không nhìn thấy.

"Có khả năng đã đi lạc đường, ai quan tâm chứ?" Đại Tráng chẳng hề để ý nói, đi đến băng ghế có khoảng cách gần đầu heo nhất ngồi xuống.

Phương Quý dùng một tay rút băng ghế, khiến cho Đại Tráng ngã xuống đất, sau đó đá Đại Tráng một cước, khiến cho Đại Tráng tức giận không nhẹ, đành phải chạy đến một băng ghế khác, lúc này Phương Quý mới buông băng ghế xuống, ngông nghênh ngồi xuống, uy phong lẫm liệt, cảm thấy rất mãn nguyện.

Mà vào thời điểm thôn Ngưu Đầu đang vui vẻ mở tiệc, lúc này ở bên ngoài thôn Ngưu Đầu, hoặc nói là ở trong một mảnh hoang dã, đám người thiếu nữ thiếu niên Đông Thổ, Cung Thương Vũ, Minh Nguyệt tiểu thư cùng với Khương Thanh đang lộ ra vẻ mặt choáng váng nhìn về phía trước, lúc đầu bọn hắn một mực đi theo Phương Quý cùng với hai kẻ quê mùa kia, làm sao có thể ngờ được đang đi tới, liền không hiểu sao thất lạc với bọn hắn.

Trái phải trước sau, chỉ thấy một mảnh núi hoang, thế mà không biết nên bước đi về hướng nào.

"Đây là có chuyện gì?" Mấy vị thiếu nữ thiếu niên Đông Thổ đã kinh hãi đến phát hoảng: "Gặp quỷ rồi sao?"

"Đi mau!"

Trong lúc đang bối rối, chợt thấy ở trên đỉnh đầu có một mảng thần quang trải ra, liền thấy một lão giả để ngực trần, bên người có một con Ngũ Thải Tất Phương Thần Điểu giáng xuống từ trên trời, mấy vị thiếu nữ thiếu niên Đông Thổ thấy thế, vội vàng tiến lên hành lễ, mà ở sau lưng lão giả để ngực trần này, cuồng phong gào thét, sau đó tán đi, lộ ra thân ảnh của một lão già râu dài, cầm đại đao trong tay, chính là Thương Long phương bắc.

"Sư tôn..." Cung Thương Vũ nhìn thấy lão giả kia, vội vàng tiến lên hành lễ.

Thương Long phương bắc giương mắt nhìn kỹ, thấy chỉ có một mình Cung Thương Vũ, sắc mặt lập tức âm trầm hơn mấy phần, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ phất tay áo một cái, liền cuốn Cung Thương Vũ cùng với đám người Minh Nguyệt tiểu thư, thấp giọng nói ra: "Rời khỏi nơi này trước đi!"

"Lệ trưởng lão, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" mấy vị thiếu nữ thiếu niên Đông Thổ ở bên cạnh đã có một chút lo lắng hỏi.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lão giả để ngực trần kia cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Ngay cả ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!"

Nói xong nhìn Thương Long phương bắc ở bên cạnh một chút, ánh mắt lộ ra sự kiêng kỵ không hiểu, vừa rồi hắn âm thầm đi theo sau lưng Tướng Tôn Long Cung, tôn chủ Kính Châu, tông chủ Thái Bạch Tông cùng với Thương Long phương bắc, muốn quan sát tình thế biến hoá, lại không nghĩ rằng, chỉ mới đuổi theo không lâu, liền chợt thấy phía trước đã mất đi tất cả bóng dáng của mọi người, chỉ còn lại một mình Thương Long phương bắc đang kinh ngạc tìm kiếm người ở trên không trung.

Đối với Thương Long phương bắc mà nói thì càng đáng sợ hơn, rõ ràng là cùng đi với nhau, mấy người khác thế mà lại đột nhiên biến mất?

Loại sự tình này cho dù là có cảnh giới cao như bọn hắn, cũng đều cảm thấy có một chút không thể giải thích.

"Quá mức quỷ dị, không thể ở lại nơi này thêm một chút nào!" Vừa nói chuyện, bọn hắn liền đã chuẩn bị rời đi, nhưng thiếu nữ Đông Thổ ở bên cạnh vội la lên: "Thế nhưng Tần muội muội..."

Lão giả để ngực trần khẽ trầm mặc một chút, nói: "Không quản được, cũng không biết là họa hay là phúc..."

Bình Luận (0)
Comment