Lúc này Phương Quý đang suy nghĩ về một chuyện đặc biệt nghiêm túc: "Bây giờ thật vất vả mới trở về tiên môn, ta phải làm như thế nào để cho những người quen trước kia biết ta hiện tại đã trở nên rất đáng gờm rồi, hơn nữa còn không nguyện ý khoe khoang?"
"Ha ha ha, Phương Quý Phương lão gia ta đã trở về rồi..."
Một đám mây lơ lửng trôi đến trước núi Thái Bạch Tông, đại trận hộ sơn giống như mặt nước tách ra một con đường, đám mây liền nhẹ nhàng tách ra, trong đó ở trên một đóa mây trắng, tông chủ Thái Bạch Tông tay áo bồng bềnh đứng thẳng, hắn trực tiếp bay về phía Đạo Đức Điện ở giữa không trung, thần sắc thản nhiên tự tại, không dính khói lửa trần gian, các đệ tử trên núi dưới núi nhìn thấy tông chủ Thái Bạch Tông, cũng ngừng lại công việc trong tay, thi lễ với tông chủ ở phía trên, sau đó liền tiếp tục làm việc của mình, cả núi liền giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dù sao thì tông chủ Thái Bạch Tông Triệu Chân Hồ bề bộn nhiều việc như vậy, thường xuyên rời núi về núi, mọi người đã sớm tập thành thói quen, huống hồ tông chủ Thái Bạch Tông từ trước tới giờ cũng không ưa thích loại sự tình phô trương náo nhiệt cấp độ kia, cho nên vẫn luôn luôn lặng lẽ rời đi, lặng lẽ trở về, cũng không quấy rầy bất luận một kẻ nào.
Nhưng ở trên một đóa mây trắng khác, Phương Quý thì đang dương dương đắc ý, cười ha hả.
Theo thanh âm của hắn vang lên, quanh quẩn ở giữa sơn cốc, cũng không biết đưa tới sự chú ý của bao nhiêu người trong nháy mắt, lộ ra sắc mặt kinh hỉ.
"Phương Quý Phương sư đệ về núi rồi?"
"Đó thế nhưng là thiếu niên truyền kỳ nắm giữ thiên tư kinh người, đánh bại tất cả tiểu bối huyết mạch Tôn Phủ kia?"
"Trời ạ, tiểu bối thiên kiêu đệ nhất An Châu bây giờ, thế mà đã về núi..."
Lập tức, ở giữa các đỉnh núi tĩnh lặng, có không biết bao nhiêu người vừa hiếu kỳ vừa vui mừng thò đầu ra, giống như là một đám chuột chũi chui từ trong đất ra ngoài.
Bọn hắn trợn to mắt nhìn Phương Quý bước trên mây ở giữa không trung, cùng với A Khổ sư huynh, Khoai Tím cô nương và Anh Đề đi theo phía sau hắn, thanh âm bàn tán sôi nổi dần dần vang lên, vô số ánh mắt xen lẫn, sơn môn yên tĩnh biến thành chợ bán thức ăn trong nháy mắt...
"Ta còn được hoan nghênh hơn tông chủ..."
Phương Quý nhìn bầu không khí nhiệt liệt chung quanh cùng với vô số ánh mắt tò mò và kinh ngạc, muốn thân cận lại có một chút lạnh nhạt kia, so sánh với sự quạnh quẽ lúc tông chủ về núi, trong lòng đắc ý trong nháy mắt, cảm thấy mình còn giống đại nhân vật hơn so với tông chủ.
Lồng ngực không khỏi cứng lên, hai cánh tay từ từ chắp ở sau lưng, chân đạp mây trắng, gió thổi vạt áo, chậm rãi bay về phía Thanh Khê Cốc, bắt gặp khuôn mặt quen thuộc, liền mỉm cười gật đầu, thận trọng hữu lễ, lộ ra khí độ phi phàm không nói ra được!
Ở trong Thanh Khê Cốc vẫn còn động phủ của hắn, chỉ là lâu ngày không có người quấy rầy, tự nhiên có một chút bụi bặm lộn xộn, bất quá cũng không cần lo lắng chuyện này, Phương Quý rơi vào trước cửa động phủ, liền liếc mắt ra hiệu cho Anh Đề một cái.
Lúc này Anh Đề rất biết điều, lúc đầu A Khổ sư huynh nhìn thấy động phủ của Phương Quý có một chút lộn xộn, liền vén tay áo lên muốn đi vào giúp đỡ quét dọn một chút, thế nhưng ở bên người có một cơn gió thổi qua, Anh Đề đã như một làn khói chui vào, trong móng vuốt nhỏ cầm một nhánh cây mọc đầy lá xanh, quét ào ào, trong chốc lát tro bụi bốc lên, sau đó bị một làn gió đưa ra ngoài.
A Khổ sư huynh đã ngây dại, đứng ở cửa động phủ nhìn Anh Đề trườn qua trườn lại ở trong động phủ, lộ ra dáng vẻ vô cùng vui sướng, trong lỗ mũi còn thỉnh thoảng "hừ hừ" hai tiếng, giống như là đang hát gì đó, trườn trong động phủ hai vòng, chỉ trong chốc lát liền quét dọn động phủ sạch sẽ như mới, cốc chén đều gọn gàng, ngay cả giường ngủ cũng được dọn dẹp gọn gàng, không sót một chỗ nào.
"Ha ha, vị đồng môn này, đã rất lâu không gặp..."
Lúc này Phương Quý đang chào hỏi cùng với đồng môn ở động phủ lân cận, vị đồng môn này, Phương Quý ngược lại là cũng không quen, nhưng hiển nhiên vị đồng môn này cũng đã được nghe nói đến danh hào của Phương Quý, lúc này thấy Phương Quý thế mà chủ động chào hỏi cùng với mình, lập tức mừng rỡ, kích động mặt đỏ rần đứng lên, liên tục chắp tay hoàn lễ, đưa mắt nhìn Phương Quý đi vào động phủ.
"Quỷ Ảnh Tử Phương Quý trong truyền thuyết, nguyên lai là một người tri thư đạt lễ như thế, không giống như là người xảo trá trong lời đồn..."
Lúc trong lòng đang cảm khái trở về động phủ, chợt thấy quái xà ở sát vách ôm một đống rác rưởi trườn ra, nhìn sang trái phải...
Xoạt, sau đó đổ một đống rác xuống trước cửa nhà mình!
Hàng xóm vừa mới rồi còn kích động đỏ mặt, khuôn mặt lại lập tức trở nên đen thui.
"Khoai Tím, đám người Đông Thổ bỏ rơi ngươi, trước tiên ngươi chỉ có thể ở lại chỗ này!"
Sau khi tiến vào động phủ, Phương Quý lộ nguyên hình trong nháy mắt, dương dương đắc ý bước đi ở trong động phủ, sau đó mở túi càn khôn của mình ra, không ngừng móc đồ tốt từ bên trong ra, giống như đan dược Đan Hỏa Tông, thần thạch kiếm được tại Tôn Phủ, thậm chí còn có linh dược mang ra từ trong Tiên Hiền Di Địa, bày tràn đầy trong động phủ, sáng lấp lánh, vô cùng quý khí!
Khoai Tím tiểu cô nương thấy thế cũng đều có một chút sửng sốt, nghĩ thầm sao có thể bày những vật này ra?
Giá trị quá thấp, quá dung tục...
"Ngươi thấy giường chiếu của ta có mềm hay không?" Phương Quý bày bừa một trận loạn thất bát tao sau đó quay người hỏi nàng, cười hì hì chỉ về phía Anh Đề đã trải xong giường chiếu.
Khoai Tím tiểu cô nương lập tức ngẩn ngơ, không dám nói lời nào.
Phương Quý cười nói: "Ta đã rất lâu không ngủ, hôm nay phải ngủ một giấc đã đời, cho nên ngươi hãy ngủ trên đất đi!"
"?" Khoai Tím nữ hài sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ta ngồi tu hành là được rồi!"
"Chớ khách khí với ta, lát nữa ta còn có việc cần ngươi giúp!" Phương Quý cười hì hì, nói: "Ta đoán chừng rất nhanh sẽ có khách tới cửa, đều là người quen trong tiên môn trước kia, ngươi phải giúp ta chống lên mặt mũi..."
Nữ hài cảm thấy nao nao, vuốt ve hai má của mình, sau đó móc ra một cái khăn tay từ trong ngực, che lên trên mặt, nhưng ngay sau đó liền nghe Phương Quý nói: "Lát nữa, ngươi hãy thay ta nói một chút về sự tích anh dũng của ta..."
Nữ hài mang mũ rộng vành có một chút ngẩn ngơ, nghĩ thầm nguyên lai chống đỡ mặt mũi là ý tứ này...
"Nhìn thấy ngươi cũng không biết nói chuyện, ta phải dạy ngươi nói như thế nào..." Phương Quý vừa định dạy Khoai tím nữ hài vài câu, bỗng nhiên ở bên ngoài động phủ truyền đến tiếng lướt gió, sau đó liền có một thanh âm kinh hỉ vang lên: "Ồ...thật sự là ngươi, ngươi đã trở về rồi sao?"
Biểu lộ đắc ý của Phương Quý biến mất trong nháy mắt, mặt tràn đầy trầm ổn khiêm tốn, mỉm cười nói: "Hứa Nguyệt Nhi sư muội, chào ngươi!"