Đám đồng môn cảm thấy nao nao, cười rộ nói: "Không có không có, chúng ta tin tưởng, ha ha ha, thật sự tin..."
Phương Quý im lặng, nói: "Những gì ta nói đều là thật!"
Đám đồng môn đều nở nụ cười qua loa, nói: "Ha ha ha, đương nhiên là thật rồi, chúng ta đều hiểu..."
"Đúng vậy đúng vậy, Phương Quý sư huynh là anh hùng hào kiệt, Cửu thái tử Tây Hải làm sao có thể là đối thủ của ngươi..."
"Không sai không sai, Phương Quý sư đệ khoác lác...không đúng, kể chuyện rất hay!"
Mạnh Lưu Hồn có một chút khó khăn nói: "Có phải là quá cường điệu rồi hay không?"
"..."
"Những gì ta nói đều là thật, không tin thì các ngươi hãy hỏi bọn hắn đi..."
Phương Quý đã sắp tức nổ tung, nhìn dáng vẻ qua loa của đám người, nghĩ thầm ta chỉ đang nói sự thật, các ngươi thế mà còn không tin?
Trước kia vào thời điểm ta nói xạo các ngươi lại tin không hoài nghi một chút nào!
Kết quả nghe lời nói của Phương Quý, A Khổ sư huynh, Khoai Tím tiểu cô nương, thậm chí bao gồm cả Anh Đề ở bên cạnh cũng đều gật đầu liên tục, cam đoan những gì Phương Quý nói là sự thật, nhưng đám đồng môn chung quanh thấy thế, lại nở nụ cười "ngươi hiểu ta cũng hiểu", nhao nhao gật đầu nói: "Chúng ta đương nhiên là tin tưởng, Phương Quý tiểu sư huynh cũng không phải là đệ nhất thiên tài An Châu, ngươi là đệ nhất thiên tài Bắc Vực..."
"Ngươi nói không đúng, phải là đệ nhất thiên tài đại lục Thiên Nguyên..."
"Đâu có đâu có, đại lục Thiên Nguyên đã không chứa nổi..."
Nhất là Triệu Thái Hợp, lúc này càng là bắt chéo chân, vừa gặm nhân sâm, vừa uể oải nói với Phương Quý: "Vừa mới gặp ngươi, còn cảm thấy ngươi chững chạc hơn một chút so với trước kia, bây giờ thì an tâm rồi, ngươi vẫn giống như trước kia..."
Tiêu Long Tước ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Phương Quý sư đệ làm sao, không mạnh bằng ngươi sao?"
Triệu Thái Hợp cúi đầu gặm củ cải, không để ý tới nàng.
"Ta phải làm sao các ngươi mới tin?" Phương Quý đã tức muốn giậm chân, lớn đến thế này rồi, vẫn là lần đầu tiên cảm thấy uất ức như vậy.
Triệu Thái Hợp uể oải cười nói: "Ngươi gọi người Long Cung cùng với người Tôn Phủ đến ta liền tin..."
"Đồ khốn kiếp nhà ngươi..."
Phương Quý hung hăng trừng Triệu Thái Hợp một cái, vừa định nói gì đó, liền nghe thấy ở bên ngoài có tiếng sét đánh ầm ầm, như cuồng phong gào thét, sau đó chính là một tiếng hét lớn: "Đại quân Long Cung cùng với Tôn Phủ đều đã giết tới, Thái Bạch Tông các ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?"
Tất cả mọi người đột nhiên ngây dại, ngẩn ngơ nhìn nhau, chẳng biết gì.
Phương Quý bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói với mọi người: "Các ngươi nhìn đi, người làm chứng đã sắp tới..."
"Đại quân Long Cung cùng với Tôn Phủ..."
"Có ý gì?"
Nghe được tiếng hét lớn ở bên ngoài kia, đám người đang cười nói ở trong động phủ của Phương Quý đều đại biến sắc mặt, nhất thời cũng không đoái hoài tới chuyện này có quan hệ gì với những gì mà Phương Quý vừa mới khoác lác, vội vã chạy ra ngoài động phủ.
Nhìn từ phía xa, liền thình lình phát hiện ra ở trên không Thái Bạch Tông bây giờ đã là phi thường náo nhiệt, người đi đầu chân đạp mây đen, cõng hung đao trên lưng, chính là một đại hán uy phong lẫm lẫm, chính là tông chủ Khuyết Nguyệt Tông, xem ra tiếng hét lớn vừa rồi chính là do hắn phát ra, mà ở phía sau hắn, còn có thể nhìn thấy một đám mây hồng, một đám mây lửa, cùng với một đoàn sương mù xanh, nhao nhao chạy tới trên không Thái Bạch Tông, chính là tông chủ Linh Lung Tông, tông chủ Hỏa Vân tông, tông chủ Hàn Sơn Tông Tống gia đều chạy tới.
Tông chủ của bốn đại tiên môn đều tới, đây là chiến trận cỡ nào?
Càng thêm cổ quái là, đường đường là tông chủ đến nhà bái phỏng, thế mà không đi tới sơn môn, mà là trực tiếp bay đến trên không Thái Bạch Tông, đứng ở bên ngoài đại trận hộ sơn, chuyện này hoặc là chính là miệt thị cực độ, hoặc là chính là trong lòng hoảng loạn, không để ý tới những quy củ này...
Mà từ sự khẩn trương trong thanh âm vừa rồi mà nói, tông chủ của bốn đại tiên môn này, giống như là người ở trong vế sau.
"Ha ha, các vị đạo hữu không cần kinh hoảng, đi vào rồi hãy nói!"
Trong Đạo Đức Điện giữa không trung truyền ra thanh âm của tông chủ Thái Bạch Tông, cũng không có quan tâm đến sự lỗ mãng của bọn hắn, ngược lại là cười nhạt một tiếng, sau đó đánh ra một vệt thần quang, đại trận hộ sơn ở trên không Thái Bạch Tông liền tách ra một con đường, chủ động mời bọn hắn vào núi.
Tông chủ của bốn đại tiên môn chỉ hơi do dự, liền sải bước tiến vào, trực tiếp bước vào Đạo Đức Điện giữa không trung.
Ở một bên khác, ở trên vài ngọn núi an tĩnh, cũng chợt có mây trắng bay lên, tiến về phía Đạo Đức Điện.
Đám người đều đoán được thân phận của những người đó, chính là mấy vị trưởng lão Thái Bạch Tông có thân phận phi phàm.
Sau một chốc, lại thấy hàng chục đạo hào quang bay lên từ các viện ở trên các đỉnh núi, cấp tốc tiến vào trong Đạo Đức Điện, chính là những chấp sự cầm thực quyền trong tiên môn kia cũng bay đến Đạo Đức Điện.
Đám đệ tử Thái Bạch Tông vào lúc này đều đã trở nên trầm mặc.
Tông chủ của bốn đại tiên môn bỗng nhiên vội vã đến thăm, các trưởng lão cùng với chấp sự cũng cấp tốc chạy tới Đạo Đức Điện nghị sự, biến hóa bất thình lình bỗng nhiên khiến cho Thái Bạch Tông an tĩnh tường hòa có một loại cảm giác nguy cơ mưa gió nổi lên, thậm chí là hoàn toàn không có dấu hiệu, trong lòng của tất cả mọi người đều vừa hoang mang vừa nghi ngờ.
Nhìn nhau ngây ngốc nửa ngày, chợt nghe Phương Quý nói: "Chúng ta cũng đi nhìn xem!"
Những người khác lập tức choáng váng, tông chủ nghị sự, thân là đệ tử làm sao có thể nói đi nhìn là đi nhìn?
Ngược lại là Triệu Thái Hợp suy nghĩ một chút, nói: "Đi!"
Đám người yên tâm, có con trai của tông chủ gánh trách nhiệm, vậy thì còn sợ cái gì?
Thế là một số người ngự kiếm, một số người cưỡi mây bay đến Đạo Đức Điện, Anh Đề cũng đều đi theo tham gia náo nhiệt.
Khi tới cửa đại điện, không có ai dám tiến vào, chỉ đứng ở bên cạnh cửa, chỉ thấy lúc này ở trong Đạo Đức Điện, đã trở nên trang nghiêm và đáng sợ, không khí ngột ngạt kiềm nén, tông chủ Thái Bạch Tông Triệu Chân Hồ xếp bằng ở giữa bồ đoàn, tông chủ của bốn đại tiên môn thì ngồi ở phía đối diện hắn, mà ở hai bên cùng với sau lưng tông chủ, chính là Liễu Chân trưởng lão, Bạch Thạch trưởng lão, Hỏa Hầu Quân trưởng lão, cùng với chấp sự các phương đang ngồi.
Trên dưới Thái Bạch Tông, ngoại trừ vị ở phía sau núi kia, thế mà đều đã tề tựu trong thời gian ngắn.
"Lão Thái Bạch, trước kia chúng ta đã thật sự xem nhẹ ngươi..." Trong một mảnh trầm mặc, tông chủ Khuyết Nguyệt Tông là người thứ nhất mở miệng nói chuyện, ở trong thanh âm kia, dường như có một chút ý phẫn uất: "Đấu 300 năm, chúng ta sớm biết Thái Bạch Tông các ngươi thần thông quảng đại, lá gan cũng rất lớn, nhưng hôm nay mới biết được, lá gan của ngươi lớn cỡ nào, căn bản cũng không phải là chúng ta có thể tưởng tượng, thế mà ngay cả tạo hóa của Tôn Phủ cùng với Long Cung cũng dám đoạt, thậm chí còn dám giết thái tử Long Cung cùng với thiếu chủ Tôn Phủ Kính Châu...đây...đây là dạng đại họa cỡ nào, đợi cho đại quân Tôn Phủ cùng với đại quân Long Cung đánh tới, Sở Quốc nho nhỏ chúng ta sẽ có thể còn lại một ngọn cỏ sao?"