"Thứ quỷ gì đây?" Phương Quý nói thầm, cầm lấy kính phóng đại, vừa chiếu kính phóng đại lên bức hoạ, liền phát hiện ra thông qua chiếc kính, đồ vật trên bức hoạ cũng đều phóng đại, nhìn càng thêm rõ ràng, mà thông qua chiếc kính, ngược lại là có thể nhìn thấy rõ mấy bóng người không dễ thấy kia, đúng là mấy tiên tử, đang bay ở trên không ngọn núi, chỉ là nhìn kỹ một lúc, con mắt của Phương Quý lập tức trợn tròn.
"Các nàng chính là không mặc quần áo?" Hắn quay đầu nhìn tiểu Ma Sư, lộ ra biểu lộ cổ quái không gì sánh được.
"Đúng, đúng, đúng đúng đúng..." Tiểu Ma Sư trở nên hưng phấn, cười xấu xa nói: "Có đẹp không?"
"Đẹp cái rắm..." Phương Quý ném kính phóng đại xuống đất, giận dữ nói: "Đại điện của ta đang thật tốt, làm sao lại bỗng nhiên xuất hiện Xuân Cung Đồ?"
"Ngươi hỏi ta thì ta phải hỏi ai?" Tiểu Ma Sư khoa tay một cái, liền lại có một chiếc kính phóng đại xuất hiện, khinh thường nói: "Lúc trước ta tiến hành nhắc nhở ngươi, chính là vì cảm giác được ngươi tiến vào một địa phương rất kỳ quái, ta có thể cảm giác được, ở nơi đó giống như có rất nhiều người, bọn hắn đặc biệt đáng sợ, có cảm giác như là lão hổ muốn ăn người, nhìn một chút liền khiến cho người ta run rẩy, chỉ bất quá ta cũng không nghĩ tới, khi ta bắt đầu rõ ràng cảm giác được bọn hắn nổi lên sát tâm đối với ngươi, lúc muốn động thủ, toà đại điện này bỗng nhiên mở ra, ngay cả ta cũng đều chạy ra ngoài ở trong khoảnh khắc đó..."
"Ngươi đã chạy ra ngoài?" Ánh mắt của Phương Quý trở nên mê mang: "Ta làm sao lại không biết?"
"Chuyện thương tâm, chớ nhắc lại..." Tiểu Ma Sư bất đắc dĩ nói: "Dù sao thì ta cũng nhìn thấy con mắt quái dị kia giống như là bỗng nhiên khôi phục, nở rộ thần quang, phá hủy một ít gì đó, lại sau một khắc, liền giống như có thật nhiều tồn tại bị đại điện này nuốt vào, lúc ấy ta vẫn rất sợ sệt, nhưng rất nhanh liền phát hiện ra, những vật kia cũng không ở trong đại điện giống như ta, mà là trực tiếp tiến vào trong bức họa kia, ừm, chính là những người không mặc quần áo kia..."
"Chuyện này..." Phương Quý cũng phải cố gắng hết sức mới hiểu được: "Lúc ấy những ý chí nói chuyện với ta ở trong tiên điện kia, nói cái gì mà con đường gì đó, chính là mấy người ở trong bức họa bây giờ này? Cổ quái, cổ quái, vì sao bọn họ lại không mặc quần áo?"
Tiểu Ma Sư lộ ra biểu lộ im lặng: "Không mặc quần áo là trọng điểm sao?"
"Chủ yếu là lúc ấy các nàng bảo ta đi trên con đường của các nàng..." Phương Quý nói: "Thế nhưng các nàng đều không mặc quần áo, nhất định không phải là hạng người đứng đắn gì!"
"Đường?" Tiểu Ma Sư nghe thế, không nhịn được nhíu mày, hỏi: "Đường gì?"
"Ta còn đang muốn hỏi ngươi đây!" Phương Quý nhíu mày nói: "Gần đây gặp hơi nhiều quái sự..."
Nói xong, liền kể cho tiểu Ma Sư nghe sự tình trong di địa, từ lúc cướp tạo hoá ở trong tay của Cửu thái tử Tây Hải cùng với thiên kiêu Đông Thổ, lại vào tiên điện, thấy được một ít ý chí thần bí, đạt được một chiếc đèn màu đen, sau đó chiếc đèn màu đen diễn hoá thành Âm Dương Đồ, sau đó những ý chí kia lại bỗng nhiên trở nên kinh hoảng không gì sánh được, cuối cùng di địa sụp đổ, thậm chí là ngay cả sự tình mình trở về thôn Ngưu Đầu, mơ giấc mộng kỳ quái kia cũng kể lại rõ ràng.
Những sự tình này khiến cho chính hắn cũng rất ngạc nhiên, chỉ là không tiện nói cho những người khác, có một loại cảm giác tim đập nhanh không hiểu.
Cho nên hắn cũng chỉ có thể đi vào trong đại điện, tìm tiểu Ma Sư thương lượng một chút.
"Dư nghiệt Càn Nguyên...con đường tịch diệt...vì sao ta lại cảm thấy có một chút quen thuộc?"
Tiểu Ma Sư chăm chú nhíu mày, Phương Quý cũng lộ ra vẻ mặt khẩn trương nhìn nó.
Thế nhưng tiểu Ma Sư suy nghĩ thật lâu, vẫn lắc đầu một cái, nói: "Quá xa xưa, ta ngay cả một chút chuyện cụ thể cũng đều không nghĩ ra được, chẳng qua là vào lúc ban đầu ngươi tiến vào tiên điện, ta có thể cảm giác được những tồn tại kia rất đáng sợ, thậm chí là cảm thấy bọn hắn rất chán ghét..."
"Không nghĩ ra được, ngươi còn nói để làm gì!" Phương Quý thở phì phò trừng mắt liếc nó một cái: "Bây giờ ta nhìn ngươi liền cảm thấy rất chán ghét..."
"Hắc hắc, đừng vội đừng vội, chúng ta hãy từ từ phân tích..." Tiểu Ma Sư vội vàng dỗ Phương Quý vài câu, chững chạc đàng hoàng mà nói: "Ta cảm thấy những chuyện này đều có liên hệ, mà thú vị nhất chính là giấc mộng kia của ngươi, ngươi nói ở trong mơ lão thôn trưởng nói rằng Âm Dương Tạo Hóa Đồ trên con đường thứ hai đã ở trong tay của ngươi, cơ duyên ở trên con đường thứ ba ngươi cũng có, con đường thứ tư ngươi cũng đã lây dính nhân quả, rồi còn có việc hắn giúp đỡ ngươi một tay?"
"Đúng, những lời mà lão thôn trưởng nói, muốn quên cũng đều không thể quên được!" Phương Quý nghiêm túc gật đầu nhẹ.
Hắn còn nhớ rõ ở trong giấc mộng kia, thôn trưởng nói nếu như mình thật sự muốn biết lai lịch của mình, liền phải đi tranh...
Chuyện này đã nói rõ lai lịch của mình, có lẽ là có quan hệ với những đường này!
Mà chuyện này, cũng là nguyên nhân hắn rất muốn hiểu rõ những đường này là đã xảy ra chuyện gì!
"Thôn trưởng các ngươi nói cái gì con đường thứ hai thứ ba thứ tư, đã nói rõ là không chỉ có một đường?" Tiểu Ma Sư cẩn thận phân tích, chậm rãi nói: "Phía trước cũng không khó nghĩ, đám nữ nhân không biết xấu hổ kia nếu nhắc đến đường ở trong tiên điện, lại đưa chiếc đèn có thể điểm hóa Âm Dương kia cho ngươi, đã nói các nàng cũng có quan hệ cùng với đường...lại nói điểm hóa Hỗn Độn phân Âm Dương, đây thật sự là bản sự không tầm thường...chẳng lẽ Âm Dương Tạo Hóa Đồ ở trên con đường thứ hai chính là cái này?"
Nó vừa nói vừa vắt óc suy nghĩ: "Như vậy con đường thứ ba con đường thứ tư lại là cái gì?"
"Đâu là điểm mấu chốt để phân biệt những con đường này?"
Tiểu Ma Sư vừa nói vừa suy nghĩ, lúc đầu còn là khẩu khí thương lượng với Phương Quý, về sau liền biến thành nói một mình, thỉnh thoảng có thể nghe được từ trong miệng nói nói cái gì "Âm Dương đối lập", "thiên địa chia cắt", "Hồng Mông tích địa".
"Ngươi đang đoán mò gì thế?" Phương Quý nghe một hồi liền cảm thấy sốt ruột, nói: "Một cái đen một cái trắng, đây không phải chính là hai sao, hai không phải chính là con đường thứ hai sao? Về phần cái gì con đường thứ ba, không phải là có liên quan với số ba sao? Đúng, Kỳ Cung các ngươi không phải là ba quân cờ sao?"
"Ngươi đang nói bậy gì thế?" Tiểu Ma Sư nghe thế liền khịt mũi coi thường, chẳng thèm ngó tới: "Đại đạo huyền diệu, làm sao có thể đơn giản như mặt chữ vậy được?"
Nói xong nó vẫn tiến hành suy nghĩ cái gì mà Âm Dương hỗ chuyển, Hỗn Độn điểm phân, bất quá nói một hồi, thanh âm của nó từ từ thấp xuống, dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Phương Quý, giống như phát hiện ra cái gì, biểu lộ dần dần trở nên phong phú, giống như là gặp quỷ, bỗng nhiên hét to một tiếng: "Con mẹ nó, không thể nào, chẳng lẽ thật sự được phân chia như vậy? Hai chính là Âm Dương đạo, ba là Tam Tử Kỳ Cung (Tam Tử: ba quân cờ), vậy bốn lại là cái gì?"
"Nếu ta biết thì còn cần đến hỏi ngươi?" Phương Quý giận dữ, có một loại xúc động muốn bóp chết nó.