Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 848 - Chương 848: Trưởng Lão Triều Tiên Tông

Chương 848: Trưởng lão Triều Tiên Tông Chương 848: Trưởng lão Triều Tiên Tông

Loại cảm giác này là dị thường quỷ dị.

Thật sự là tại An Châu, hoặc nói là toàn bộ Bắc Vực, Tôn Phủ cũng đều rất đáng sợ.

Nhất là làm tôn chủ một châu, càng là cao cao tại thượng, giống như đế vương, một câu nhẹ nhàng liền có thể phán xét sinh tử của vô số người, nếu hắn muốn tài nguyên dị bảo gì, chỉ cần một đạo khẩu dụ, liền sẽ có người chủ động dâng lên, nếu như hắn coi trọng một vị tiên tử nào đó, vị tiên tử kia liền sẽ phấn đấu quên mình, chạy đến trước mặt hắn cởi áo nới dây lưng, hắn nhìn trúng đệ tử của một tiên môn nào, tiên môn đó liền sẽ đưa đệ tử vào trong Tôn Phủ, làm thuộc hạ của hắn, thậm chí không tiếc là địch cùng với sư môn nhà mình, mà nếu như hắn bất mãn với một phương tiên môn nào đó...

Như vậy chỉ cần ra lệnh một tiếng, toà tiên môn đó liền sẽ tan thành mây khói ở trong mấy ngày ngắn ngủn!

Mà cuộc sống như vậy, tu sĩ An Châu đã nếm trải quá lâu.

Lâu đến mức bọn hắn thậm chí cảm thấy, hết thảy vốn là chuyện đương nhiên...

Ai bảo người ta là huyết mạch Tôn Phủ, hơn nữa còn đường đường là tôn chủ đại nhân một châu!

Thẳng cho đến lúc này, Huyền Nhai Tam Xích bỗng nhiên liều lĩnh, kéo cuống họng cầu cứu, thậm chí ở trong giọng điệu của hắn, còn không có che giấu sự hoảng sợ cùng với vẻ bối rối của mình một chút nào, lúc này mới đột nhiên khiến cho rất nhiều tiên môn An Châu, giật mình hiểu ra một vấn đề...

Nguyên lai tôn chủ An Châu cũng biết sợ!

Vừa nghĩ tới hắn thế mà lại sợ, bọn hắn liền bỗng nhiên cảm giác được, Tôn Phủ dường như cũng không có đáng sợ như vậy!

Chỉ bất quá, loại cảm xúc phức tạp kia chỉ sinh ra trong chớp mắt, ngay vào lúc đám tu sĩ hiện lên cái ý nghĩ này, nhưng còn chưa kịp trải nghiệm chi tiết cái ý nghĩ này, ở trên không trung Thái Bạch Tông, bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng cười.

"Lão phu dốc lòng tu hành, đã lâu không xuất thế, nguyên lai Bắc Vực lại sinh ra dạng hậu bối không tầm thường này..."

Thanh âm kia cực kỳ đột ngột, vang lên theo sát tiếng cầu cứu của Huyền Nhai Tam Xích.

Chuyện này đã nói rõ, đối phương cũng đã sớm tới, chỉ là đang một mực thờ ơ lạnh nhạt chờ đợi hết thảy.

Chuyện này khiến cho trong lòng của đám tu sĩ không khỏi trầm xuống.

Giữa không trung, mây trắng chậm rãi tán đi, một tòa núi nhỏ tạo ra cho người ta một loại cảm giác dị thường quỷ dị xuất hiện ở trong tầm mắt của đám người.

Đó là một tòa núi nhỏ cao chừng khoảng ba mươi trượng, phía trên có thanh tùng cùng với bích thảo mọc lên, dưới thanh tùng, có một cái bàn đá, bốn băng ghế đá, bây giờ đang có ba vị lão giả ngồi ở bên cạnh bàn đá, hai vị ngồi trái phải, một người mặc áo bào đen, một người mặc áo bào trắng, đang ngồi đánh cờ vây, nhìn thế cờ kia, đã sắp đến hồi kết thúc, thực sự không biết bọn hắn đã đánh cờ bao lâu, mà ở trên ghế đá bên cạnh, thì là một lão giả áo xanh, đang rất hứng thú xem cờ, ở một bên khác, còn có một vị nữ tử váy trắng, tay cầm bầu rượu, ở bên cạnh hầu hạ...

Một màn này cực kỳ cổ quái, ở trong không trung thế mà xuất hiện một ngọn núi, trên núi có người đánh cờ vây.

Nhìn dáng vẻ của bọn hắn, dường như đã sớm tồn tại ở nơi này, chỉ là tất cả mọi người trong sân vẫn không có ai phát giác ra.

"Tiêu...Tiêu trưởng lão, Tiêu trưởng lão mau mau cứu ta..." Đầy trời đầy đất, vào thời điểm trong lòng của tất cả mọi người đều hơi trầm xuống, không dám nói lời nào, tiếng hét của Huyền Nhai Tam Xích vang lên.

Trước đó tông chủ Thái Bạch Tông liền đã từng phỏng đoán kế hoạch của Huyền Nhai Tam Xích, lúc ấy liền có lời đồn, nói hắn đã đi mời cao thủ Triều Tiên Tông, dùng để ứng đối với tràng diện nằm ngoài ý liệu, dù sao thì tôn chủ Kính Châu Thanh Vân Mộc Tai cùng với Tướng Tôn Long Cung cũng đều chết ở trong trận chiến di địa, như vậy Huyền Nhai Tam Xích cũng không phải là người ngu, tự nhiên cũng đoán được, tông chủ Thái Bạch Tông sẽ có khả năng có một ít thủ đoạn lợi hại.

Hắn mời cao thủ Triều Tiên Tông đến, chính là vì phòng ngừa những thủ đoạn này.

Cho nên, vào lúc hắn chính thức tiến công tập kích Thái Bạch Tông, nhất định sẽ không mời những người này xuất thủ, bởi vì dựa vào lực lượng của Tôn Phủ An Châu hủy diệt Thái Bạch Tông, đó là công lao của Huyền Nhai Tam Xích hắn, nhưng nếu như dựa vào cao thủ Triều Tiên Tông, đó chính là nói rõ hắn vô năng.

Mà sự thật cũng không kém nhiều.

Huyền Nhai Tam Xích mặc dù đã mời cao thủ Triều Tiên Tông đến, nhưng vẫn không mời đối phương xuất thủ, chỉ để cho đối phương âm thầm lược trận.

Đương nhiên, hắn cũng không có nghĩ tới chính là, tông chủ Thái Bạch Tông quả nhiên có thủ đoạn lợi hại.

Mà loại thủ đoạn lợi hại này, không phải là tông chủ Thái Bạch Tông có ai giúp đỡ, có pháp bảo gì đó, mà là chính bản thân tông chủ Thái Bạch Tông.

Tu vi của tông chủ Thái Bạch Tông, chính là thủ đoạn áp đáy hòm của hắn!

Càng không có nghĩ tới chính là, rõ ràng đã nhìn ra tu vi đáng sợ của tông chủ Thái Bạch Tông, nhưng những cao thủ Triều Tiên Tông này thế mà còn một mực thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn nhàn nhã bắt đầu đánh cờ, trơ mắt nhìn Kim Giáp cùng với trưởng lão Tôn Phủ chết thảm, một câu cũng không nói.

Vào lúc cuối cùng, thế mà đợi đến khi chính mình không giữ được thể diện, mở miệng cầu cứu, bọn hắn mới hiện thân!

Bất quá cũng may, bọn hắn cuối cùng cũng đã hiện thân...

"Đường đường là tôn chủ một châu, cũng được coi như là đệ tử ký danh của Đế Tôn đại nhân, lại phải mở miệng cầu cứu?" Nghe được Huyền Nhai Tam Xích lớn tiếng kêu cứu, trên núi nhỏ ở giữa không trung kia, dưới thanh tùng, hai vị lão giả đang đánh cờ, ai cũng không có ngẩng đầu, càng là không thèm để ý tới, chỉ chú ý thế cờ trên bàn, ngược lại là vị lão giả áo xanh đang xem cờ kia, bỗng nhiên nhàn nhạt cười lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn thoáng qua Huyền Nhai Tam Xích lộ ra sắc mặt buồn bã tuyệt, lắc đầu, nói: "Mặt mũi của Tôn Phủ, đều đã bị ngươi vứt sạch!"

"Không...không phải như vậy..." Huyền Nhai Tam Xích nghe thế trong lòng liền trầm xuống, vội vã hô to: "Là do hắn...hắn tu luyện tà pháp..."

"Cái gì mà tà pháp hay không tà pháp, đường đường là tu sĩ Nguyên Anh, còn khiển trách người khác tu tà pháp, đây chẳng phải là chuyện cười?"

Lão giả áo xanh kia lạnh giọng quát tháo: "Nếu bàn về tà pháp, huyết mạch Tôn Phủ các ngươi khống chế Quỷ Thần, tu luyện Quỷ Thần Thánh Đan, đồng dạng cũng là tà pháp, Đế Tôn đại nhân có thiên tư cái thế, tu vi khác biệt cùng với người khác, đối với tu sĩ Bắc Vực ngay lúc đó mà nói, đó cũng là tà pháp!"

"Cho nên..." Hắn vừa nói, vừa đứng lên, lãnh đạm nói: "Thế gian không có tà pháp, chỉ là bởi vì ngươi không có đủ kiến thức mà thôi!"

"Chuyện này..." Huyền Nhai Tam Xích đường đường là tôn chủ một châu, thế mà bị đối phương giáo huấn cho nói không ra lời.

Trên thực tế, Huyền Nhai Tam Xích cũng có một chút không thoải mái, chính mình dù sao cũng là tôn chủ, không nghĩ tới đối phương sẽ nói chuyện như vậy với chính mình.

Bình Luận (0)
Comment