Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 870 - Chương 870: Quá Kém Cỏi

Chương 870: Quá kém cỏi Chương 870: Quá kém cỏi

"Ta thật sự không tin, ở trong Thái Bạch Tông nho nhỏ, thế mà cũng có người có thể đón đỡ thần thuật tinh diệu của Triều Tiên Tông chúng ta!" Mà vào lúc này, Bạch U Nhi cũng cắn răng, nghênh đón thế công của Phương Quý.

Ở giữa một sát na, hai người đã giao chiến chính diện, đều là thi triển các loại pháp thuật, đầy trời đầy đất, đều là thần quang.

Không nói đến việc ở trong lòng hai người bọn hắn nghĩ như thế nào, ở trong hư không chung quanh, vô số người thấy được trận đại chiến này, cũng đều đã kinh hãi sắp rớt cằm, thực sự khó có thể tưởng tượng được, đại chiến như vậy, pháp thuật như vậy, lại là do hai vị tiểu bối thi triển ra.

Nhất là cảnh giới của một người trong đó chỉ là Trúc Cơ!

Vị Thánh Nữ Triều Tiên Tông Bạch U Nhi kia triển lộ ra tạo nghệ pháp thuật, đã khiến cho rất nhiều lão tu sĩ Kim Đan xấu hổ, đồng thời ở trong lòng càng thêm sợ hãi thán phục với thiên tư của nàng, cần phải biết, coi như Triều Tiên Tông đã thôi diễn các loại pháp thuật đến cực hạn, nhưng vậy cũng phải có người học được, lĩnh hội thấu triệt, sau đó triển khai ra được mới được, coi như đặt pháp thuật đỉnh giai ở trước mặt người tầm thường, hắn cũng không học được.

Mà vị Thánh Nữ Triều Tiên Tông Bạch U Nhi này không những đã học xong, hơn nữa còn là loại học tốt nhất kia.

Mỗi một đạo pháp thuật ở trong tay của nàng, đều được nàng thi triển biến hóa đến cực điểm, tinh diệu đến cực điểm, khiến cho người ta sợ hãi thán phục!

Bất quá càng cổ quái hơn là, mỗi một đạo pháp thuật mà nàng phát huy ra, lại đều bị vị đệ tử Thái Bạch Tông kia tiếp nhận.

Pháp thuật của Bạch U Nhi biến hóa đến cực điểm, phi thường tinh diệu.

Mà vị đệ tử Thái Bạch Tông kia thì lại tương phản với nàng, mỗi một đạo pháp thuật đều đơn giản, thô bạo, trực tiếp!

Giống như pháp quyết chữ Phong, Bạch U Nhi phát huy ra, không chỉ có gió thổi, càng là mỗi một sợi gió đều hóa thành bộ dáng đao kiếm, vậy thì thần niệm của nàng cần phải cực kỳ tinh tế, mới có thể làm được như vậy, thi triển ra đạo pháp thuật này, không biết đã tiêu hao bao nhiêu tâm huyết của nàng.

Thế nhưng Phương Quý thì sao, chỉ cần lớn là được rồi!

Một cơn gió lớn thổi tới, cưỡng ép trấn áp!

Thậm chí nếu như nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện ra, pháp thuật của hắn biến hóa cực ít, thậm chí còn có một chút phản phác quy chân.

Mà phản phác quy chân vẫn chỉ là thuyết pháp dễ nghe, theo Bạch U Nhi, pháp thuật mà Phương Quý thi triển, nhìn như hung mãnh dị thường, kì thực lại cực kỳ đơn giản, ngược lại không giống như là huyền pháp do nửa bước tu vi Kim Đan thi triển ra, mà giống như là pháp thuật cơ sở cảnh giới Dưỡng Tức!

Giống như đạo kiếm khí Kim Hổ kia, mặc dù hư ảnh nhìn giống Kim Hổ như đúc, cực kỳ huyền diệu, nhưng trên thực tế lại chỉ vận chuyển kim khí bình thường nhất, một chiêu này, vốn chính là dùng để thi triển ngự kiếm pháp, tiện tay kéo một vị đệ tử cảnh giới Dưỡng Tức tới cũng đều biết, chỉ là phát huy ra ở trong tay Phương Quý, uy lực lại dị thường khủng bố, mà hư ảnh Kim Hổ, cũng chỉ làm cho lòng người kinh hãi mà thôi...

Lại ví dụ như hư ảnh Cự Quy ở trong đạo Thủy Pháp kia, thật sự tạo ra cho người xem một loại cảm giác cao thâm mạt trắc, thế nhưng đợi đến lúc Phương Quý hoàn chỉnh thi triển ra một chiêu này, liền phát hiện ra hắn ngoại trừ coi Cự Quy như tấm chắn, còn lại liền chỉ là để cho Cự Quy miệng phun băng tiễn...

Đây mẹ nó không phải chính là Băng Tiễn Thuật sao?

Còn có Hỏa Điểu Thuật, hỏa điểu do ngươi ngưng luyện ra lớn hơn người khác thì sẽ không phải là hoả điểu sao?

Càng đấu trong lòng càng bực bội, Bạch U Nhi thậm chí còn có cảm giác pháp thuật của đối phương căn bản chính là không đáng giá được nhắc tới!

Nhưng hết lần này tới lần khác, đối phương chính là dùng pháp thuật dữ dội mà đơn giản như vậy, chiến đấu cùng với mình, thế mà một mực không rơi vào thế hạ phong.

Thậm chí theo trận đại chiến này càng kéo dài, ngược lại là nàng càng ngày càng bị áp chế.

Chuyện này khiến cho trong lòng Bạch U Nhi vừa không cam lòng, vừa bực bội!

Ngược lại là ở trong những tu sĩ Kim Đan chung quanh kia, tuy thực lực của mỗi người cao thấp không đồng nhất, nhưng cũng có không ít người có ánh mắt sắc bén, rất nhanh liền có người nhìn ra duyên cớ ở trong đó, Triều Tiên Tông từ trước đến nay đều dạy cho đệ tử pháp thuật thần thông cao thâm, theo đuổi cũng là biến hóa cùng với tinh tế, thế nhưng vị đệ tử Thái Bạch Tông này, nhìn như đơn giản, nhưng mỗi một đạo pháp thuật hắn thi triển, lực lượng đều cực kỳ thuần túy!

Cũng chính là bởi vì lực lượng của hắn thuần túy, cho nên mới có thể đối kháng với pháp thuật biến hóa vô tận của Triều Tiên Tông.

"Bạch Hổ Ngự Kiếm Thuật..." Trong tiếng hò hét, kiếm khí vô hình hóa thành hình dạng mãnh hổ, nhào về phía trước, thế không thể đỡ.

"Hỏa Điểu Phún Hỏa Thuật..." Ở trong ngọn lửa cuồn cuộn, có hỏa điểu giương cánh bay ra, đốt cháy một mảnh hư không.

"Vương Bát Băng Tiễn Thuật..." Ở trong từng mảnh băng sương, hơi nước ngưng tụ thành cự quy, ngẩng đầu vẫy đuôi, miệng phun đạo đạo băng tiễn.

"Quỷ Thần Đại Phi Phong..."

"Vô Địch Quỷ Ảnh Tử..."

"Đại Tam Túc Ô Nha..."

"Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Vũ Trụ Tinh Quang Diệt Tuyệt Đại Lôi Tiên..."

Thế công của Phương Quý càng ngày càng mãnh liệt, Thánh Nữ Triều Tiên Tông Bạch U Nhi từ mặt không đổi sắc, nhẹ nhõm ứng đối, về sau dường như có một chút khó mà ngăn cản, liên tục lùi về phía sau, dù sao thì cho dù Triều Tiên Tông có nhiều pháp thuật tinh diệu hơn, lấy niên kỷ của nàng, cũng không có khả năng đều lĩnh hội thông thấu, ngược lại là Phương Quý lúc này, lần lượt thi triển từng loại huyền pháp, dựa vào chín đạo huyền pháp đơn giản mà thô bạo tới cực điểm kia, khiến cho nàng vướng trái vướng phải.

Có mấy lần nàng đã rơi vào hiểm cảnh, dựa vào tu vi Kim Đan cỉa chính mình, lúc này mới miễn cưỡng thoát thân.

Một màn này đã khiến cho vô số tu sĩ Kim Đan giật mình trợn mắt.

"Dựa vào pháp thuật, đánh cho Thánh Nữ Triều Tiên Tông có tu vi cao hơn hắn một cảnh giới phải liên tục lùi về phía sau..." Mà ở bên ngoài ba ngàn dặm, lão Long Chủ một mực chăm chú nhìn trận chiến giữa Phương Quý cùng với Bạch U Nhi, đến khi nhìn thấy Thánh Nữ Triều Tiên Tông đã vướng trái vướng phải, ở trên so đấu pháp thuật, lại không thể thủ thắng, trên mặt đã lộ ra một nụ cười cổ quái, quay đầu nhìn về phía tú tài, thấp giọng nói: "Dạng người bực này, chỉ sợ là Đông Thổ cũng không có mấy kẻ, ngươi lại nói hắn chỉ là một tên tiểu côn đồ?"

Tú tài thở dài, nói: "Thiên chân vạn xác!"

"Ha ha, kẻ này, Long Cung chúng ta nhớ kỹ!" Lão Long Chủ cười nhạt một tiếng, cũng không tiếp tục nói loại đề tài này với tú tài, chỉ là nheo ánh mắt lại, nhìn Phương Quý ở bên ngoài ba ngàn dặm, sau nửa ngày, bỗng nhiên lại nói: "Chỉ bất quá, Bạch Hổ Kim Khí lại nói thành là Đại Lão Hổ, hỏa ý Chu Tước lại nói thành là Đại Hỏa Điểu..."

Càng nói sắc mặt càng trở nên cổ quái, nói: "Bản sự đặt tên này là do người nào dạy dỗ ra, cũng quá kém cỏi..."

Bình Luận (0)
Comment