Hơi cảm ứng, liền cảm nhận được ở trong cơ thể có lực lượng bành trướng kinh người, trùng trùng điệp điệp, rộng lớn vô ngần.
Chuyện này khiến cho hắn sinh ra một loại cảm giác kinh ngạc, cỗ thân thể này, chênh lệch quá lớn so với lúc trước, không giống như là của chính mình.
Mà nhảy lên như vậy, liền cảm thấy xung quanh mát lạnh, cúi đầu nhìn xuống, hai chân vội vàng kẹp lại!
Đáng chết!
Y phục của mình đâu?
"Hắn đã tỉnh, thành công Kết Đan..."
Nghe động tĩnh Phương Quý phát ra, ở bên ngoài bỗng nhiên có thanh âm ngạc nhiên vang lên, sau đó liền thấy ở chung quanh có trận quang loé lên, có người giải trừ pháp trận, sau đó có mấy người vọt vào, có nam có nữ, đều là mặt tràn đầy kinh hỉ, há miệng liền muốn nói chuyện...
Nhưng chưa kịp nói gì thì đã đỏ mặt, có vài người che mắt lại.
"Ấy, sao ngươi lại không mặc quần áo?" Người nói lời này khuôn mặt đỏ bừng, che mắt, ngón tay lại mở ra một kẽ hở, chính là Hứa Nguyệt Nhi.
"Ta còn đang muốn hỏi các ngươi, y phục của ta đâu?" Phương Quý ôm ngực, vừa thẹn vừa giận, vội vàng hét lớn.
"Ài, các ngươi chậm một chút, đừng vội đi vào..." Ở sau lưng đám người, A Khổ sư huynh cùng với Anh Đề chạy tới, Anh Đề dùng hai cái móng vuốt nhỏ ôm một bộ quần áo trườn đến trước người Phương Quý, A Khổ sư huynh thì vội vàng đuổi đám người ra ngoài, trong miệng còn không ngừng nói: "Vào thời điểm Phương Quý sư đệ Kết Đan, thần lực quấn thân, pháp lực du tẩu, áo bào trên người hắn khẳng định đã bị thiêu cháy, các ngươi trước tiên hãy chờ hắn mặc quần áo...Nguyệt Nhi sư muội, đừng có nhìn lén!"
"Đúng đúng đúng, các ngươi hãy đi ra ngoài trước, ai nhìn lén ta sẽ không khách khí!" Phương Quý cũng vô cùng thẹn thùng, vừa luống cuống tay chân mặc áo bào vào, vừa hô to.
Khó khăn lắm mới mặc áo bào vào, chỉnh đốn xong xuôi, lúc này Phương Quý mới bước ra bên ngoài, nhìn chung quanh, liền thấy mình chính đang ở sau núi, mà những đồng môn trước đây kia, bọn người Triệu Thái Hợp, Tiêu Long Tước, Nhan Chi Thanh, Trương Vô Thường, đều đang ở ngoài trận pháp chờ đợi mình, thấy hắn đi ra, liền cùng nhau nở nụ cười, chắp tay nói: "Chúc mừng Phương Quý sư đệ, ngươi đã Kết Đan thành công!"
"Đã có chuyện gì xảy ra?" Phương Quý vẫn lộ ra vẻ mặt phát mộng: "Người Tôn Phủ đâu? Thánh Nữ Triều Tiên Tông đâu?"
"Kẻ địch đã bị đánh bại, Thái Bạch Tông đã tránh được một kiếp, ngươi cũng thành tựu Kim Đan ở trong trận chiến này!" Triệu Thái Hợp đánh giá Phương Quý trên dưới một chút, có một chút khinh thường nói: "Đồ tốt nhà ta, đều bị ngươi chiếm tiện nghi!"
"Đi đi đi!" Phương Quý không thèm để ý đến Triệu Thái Hợp, cố gắng suy nghĩ, xâu chuỗi mọi chuyện.
Vào thời điểm chính mình bắt đầu Kết Đan, trận đại chiến kia vẫn còn chưa kết thúc, bây giờ lại là hết thảy đều khôi phục lại dáng dấp ban đầu.
Chẳng lẽ trong lúc mình Kết Đan, đã có vài ngày trôi qua?
"Ha ha, ngươi đã ăn thiệt thòi lớn, không nhìn thấy một màn uy phong lẫm liệt Mạc tiên sinh dùng một kiếm chém Tam Anh, cũng không thấy được bộ dáng những đại tiên môn An Châu kia một mực cung kính đối với Thái Bạch Tông chúng ta, hiện nay, tên tuổi của Thái Bạch Tông chúng ta, cũng không phải là tiên môn bình thường có thể so sánh!"
Đám đồng môn Thái Bạch Tông cười rộ lên, trong ngôn ngữ mang theo một mảnh ý cười.
Bất quá có thể nhìn ra được, khí sắc của bọn hắn mặc dù không tệ, nhưng cũng có không ít người có một chút suy yếu, hiển nhiên là thương thế còn chưa hồi phục.
"Ta đã ngủ bao lâu rồi?" Phương Quý nghe thế liền có một chút kinh ngạc, vội vàng hỏi.
Nhan Chi Thanh sư tỷ nói: "Ba ngày thời gian, trước đó tông chủ đã nói qua, ngươi Kết Đan nhanh hơn so với người khác!"
"Nguyên lai chỉ mới ba ngày, còn tốt còn tốt!" Lúc này Phương Quý mới yên tâm, nghĩ thầm cũng không có bỏ sót quá nhiều chương trình hay.
Sau đó hắn mới phản ứng lại: "Ta đã thật sự Kết Đan thành công?"
Hơi cảm ứng biến hóa của khí tức trong cơ thể, cảm thấy rất khác so với trước đây, thậm chí còn khiến cho hắn có một chút xa lạ.
Loại ý hoảng sợ kia càng sâu hơn, hắn nhịn không được đánh giá đám đồng môn trước mặt.
Triệu Thái Hợp cũng tốt, Tiêu Long Tước cũng tốt, Nhan Chi Thanh sư tỷ cũng tốt, từng người đều có tuổi tác lớn hơn mình, liền ngay cả Hứa Nguyệt Nhi cũng lớn hơn mình mấy tuổi, kết quả bọn hắn cũng chỉ mới là Trúc Cơ, thậm chí còn có một đệ tử Dưỡng Tức như Hứa Nguyệt Nhi ở bên trong cho đủ số, chính mình còn nhỏ tuổi, làm sao lại Kết Đan rồi, Phương Quý nhất thời có một loại cảm giác nhân sinh vô thường, thương hải tang điền...
"Được rồi, trước tiên tìm người thử nghiệm..." Phương Quý quét mắt nhìn một vòng, lập tức rơi vào trên người của Triệu Thái Hợp.
"Ngươi muốn làm gì?" Triệu Thái Hợp cũng không biết làm như thế nào, vừa nhìn thấy Phương Quý không có hảo ý nhìn về phía chính mình, liền lập tức đoán được hắn muốn làm gì.
Sắc mặt hắn biến đổi, vội vàng lui lại.
Tiêu Long Tước ở bên cạnh thấy thế, cũng vội vàng nói giúp: "Đứng có hồ nháo, tông chủ nói rằng nếu ngươi tỉnh lại, lập tức đi gặp tông chủ!"
Nhan Chi Thanh sư tỷ ở bên cạnh cũng nói: "Đúng đúng đúng, không thể hồ nháo, ngươi vừa mới Kết Đan, sẽ rất dễ dàng đánh chết người!"
"Được rồi..." Nghe bọn hắn lời nói này, Phương Quý mới hiểu được, nguyên lai tông chủ ngay cả sau khi mình Kết Đan, có khả năng tìm người thử tay nghề cũng đều đoán được, thậm chí còn đoán được chính mình bây giờ nắm giữ không tốt đối với lực lượng, dễ dàng đánh chết người, chỉ có thể lắc đầu, tạm thời bỏ cái ý nghĩ này đi, để cho đồng môn đi ở phía trước dẫn đường, sau đó đi thẳng ra ngoài cốc, chính hắn bây giờ cũng đang nhẫn nhịn một bụng nghi vấn muốn hỏi tông chủ.
Men theo đường nhỏ rời khỏi sơn cốc sau núi, Phương Quý mới phát hiện ra, vừa rồi địa phương hắn Kết Đan, chính là ở phía sau núi Thái Bạch Tông, là một mảnh địa phương linh khí dư dả, Thái Bạch Tông lâm thời bố trí một phương đại trận ở chỗ này, chuyên môn che chở cho hắn Kết Đan, cũng phái một đám đồng môn giúp đỡ hộ pháp.
"Lão phu từng nhìn thấy vô số người Kết Đan, lại chưa nhìn thấy kẻ nào như ngươi, bị ép Kết Đan ở trên chiến trường..."
Còn chưa đi đến trước nhà cỏ, Phương Quý liền đột nhiên cảm giác được giữa trán mát lạnh, trong mắt hiện lên rõ ràng đám người ở trước nhà cỏ, chỉ thấy ở trên ghế mây, Mạc Cửu Ca đang chán nản nằm ở đó theo thường lệ, mà đang ngồi ở bên cạnh hắn là tông chủ Thái Bạch Tông, ngoài ra còn có Liễu Chân trưởng lão, Bạch Thạch trưởng lão uống trà ở bên cạnh, mà ngồi ở bên cạnh bọn họ, còn có một người có thân phận khác biệt rõ ràng, chính là tiểu Lý Nhi.
Một màn này khiến cho Phương Quý sững sờ, không hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Bất quá rất nhanh hắn liền bị một vấn đề khác hấp dẫn lực chú ý: "Tại sao ở trên mặt của tông chủ lại có một chỗ màu xanh?"
Người nói chuyện lúc này chính là Bạch Thạch trưởng lão, hắn vừa châm trà cho đám người, vừa hỏi: "Hắn đã Kết Đan thành công, không biết đan phẩm là gì?"