Tiểu Lý Nhi ở bên cạnh, lặng lẽ kéo áo của hắn, nói: "Ngươi không được vô lễ với Mạc tiên sinh như vậy, đó dù sao cũng là sư phụ của ngươi!"
"Chính là sư phụ nhà mình, mới không cần khách khí như thế!" Phương Quý thuận miệng trả lời, lại kinh ngạc nhìn tiểu Lý Nhi một chút, hỏi: "Mặt ngươi làm sao lại trắng như vậy?"
Tiểu Lý Nhi vuốt ve nhịp tim, nói: "Mạc tiên sinh...kiếm ý quá mạnh!"
Vừa nói chuyện, còn không nhịn được nhìn thoáng qua trong khoang thuyền, trong lòng dường như vẫn còn sợ hãi.
"Có phải hay không?" Phương Quý không có cảm giác gì, thậm chí cảm thấy tiểu Lý Nhi hơi quá cường điệu, nói: "Ngươi cũng không phải là lần đầu tiên gặp hắn, làm sao lại sợ đến như vậy, lại nói, Đông Thổ các ngươi có nhiều nhân vật lợi hại như vậy, ngươi cũng không biết đã gặp bao nhiêu, làm sao lại lộ ra dáng vẻ chưa thấy qua việc đời, trước đó ngươi và ta cùng nhau đi theo tông chủ, bản lãnh của tông chủ còn lợi hại hơn, ta cũng chưa từng thấy ngươi sợ sệt..."
"Không giống nhau..." Chhính tiểu Lý Nhi cũng giống như là cảm thấy có một chút khó khăn, một lát sau, mới thấp giọng giải thích: "Trước kia lúc gặp Mạc tiên sinh, hắn không có tạo ra cho ta loại cảm giác này, lần này hắn rời núi, dường như không giống với lúc ở trong cốc...còn có, Đông Thổ có không ít tu sĩ, Triệu sư bá cũng rất lợi hại, nhưng mà, bọn hắn là không giống với Mạc tiên sinh...ta chưa bao giờ thấy người nào như Mạc tiên sinh..."
"Có cái gì không giống?" Phương Quý hiếu kỳ nhìn thoáng qua trong khoang thuyền, nói: "Bởi vì hắn nhiều năm mới thay quần áo một lần?"
"Cách cách..." Trong khoang thuyền vang động một trận, giống như là bầu rượu trong tay người nào đó rơi trên mặt đất.
Tiểu Lý Nhi cũng giật nảy cả mình, vội vàng đưa tay nhỏ trắng nõn nà che miệng Phương Quý, cũng không dám lại để cho hắn nói lung tung.
Đông Thổ cũng có một chút truyền thuyết liên quan tới vị Mạc tiên sinh này, nghe nói người này rất ngang tàng!
"Người phía sau núi Thái Bạch Tông kia xuất thế..."
Không chỉ là Thái Bạch Tông lúc này, ở các địa phương trong Sở Quốc khác, tông chủ của bốn đại tiên môn cũng tụ tập cùng nhau, chú ý nhất cử nhất động của Thái Bạch Tông, bọn hắn ở một khoảng cách cực xa, căn bản không nhìn thấy cảnh tượng trước núi Thái Bạch Tông, nhưng lại giống như là có thể nhìn thấy ở trong vùng hư không kia, đang có một đạo kiếm khí phóng lên tận trời, xoắn nát mây xanh giữa không trung, cũng giống như là có vô tận bóng ma đặt ở trong lòng.
"Một kiếm phong thiên môn, đồ tiên như giết chó..." Trên khuôn mặt già nua của Hoả Vân lão tổ hiện lên vẻ lo lắng, trầm thấp mở miệng: "Thái Bạch Tông, ài, Thái Bạch Tông thật sự là nơi tập trung khí vận, có dạng bất thế kỳ tài như Triệu Chân Hồ không nói đến, liền ngay cả kẻ sát tinh kia, thế mà cũng có dấu hiệu phá vỏ mà ra..."
"Đúng như vậy, chúng ta đều cảm thấy tông chủ Thái Bạch Tông kém hơn sư đệ của hắn..." Vào lúc này tông chủ Linh Lung Tông bỗng nhiên nở một nụ cười cổ quái, nói: "Nhưng vào lúc này, lão âm hàng Thái Bạch Tông một mực cam tâm bị tên tuổi sư đệ của hắn đè ép kia, chợt hiển lộ ra thực lực cùng với nội tình kinh người, một khi thành danh, sẽ chấn kinh thiên hạ, mà còn không đợi chúng ta triệt để tiêu hóa chân tướng hắn mới là người có đại bản lĩnh, hắn lại không kịp chờ đợi đẩy sư đệ hắn đi ra..."
Nói xong lắc đầu, cười khổ nói: "Chuyện này cũng làm cho ta rất hiếu kỳ, người sư đệ này của hắn, đến tột cùng mạnh bao nhiêu, mới khiến cho hắn cam tâm tôn sùng như vậy?"
"Ta càng tò mò hơn là..." Tông chủ Khuyết Nguyệt Tông bỗng nhiên mở miệng, thấp giọng nói: "Nếu như hắn thật sự mạnh như vậy, hắn lại là phế bỏ như thế nào?"
"Trăm năm trước, hai người sư huynh đệ bọn hắn chính là sau khi trở về từ Viễn Châu, truyền ra tin tức Mạc Cửu Ca bị phế sạch..."
"Nhưng mấu chốt là, Viễn Châu chính là địa phương yếu đuối nhất Bắc Vực, ai có thể làm cho Mạc Cửu Ca phế sạch, ai có bản lãnh phế bỏ Mạc Cửu Ca?"
Không nói đến ma loạn tại Vĩnh Châu, tất cả các tiên môn đều phái tinh nhuệ tiến về Vĩnh Châu trừ ma, là bực sự tình khuấy động lòng người, làm cho người khác chú ý cỡ nào, chứ đừng nói đến việc Thái Bạch Tông Mạc Cửu Ca xuất sơn, đưa tới sóng to gió lớn cỡ nào ở trong lòng một số người, tối thiểu là đối với Phương Quý đi ra sơn môn cùng với Mạc Cửu Ca lúc này mà nói, dọc theo con đường này lúc đầu đã mang đến cho hắn một loại cảm giác, thực sự cũng chỉ có hai chữ nhàm chán...
Vĩnh Châu ở phía tây nam Bắc Vực, đã là một chỗ cực kỳ xa xôi, so sánh cùng với An Châu ở phía đông trung tâm Bắc Vực, chính là có khoảng cách cực xa, nếu như muốn đi tới, cho dù hỏa lô phù triện trên thuyền pháp không ngừng một khắc nào, lúc nào cũng tiêu hao một lượng lớn linh thạch, lại thêm một người cầm lái kỳ cựu nhất, cũng tối thiểu cần bay trong lộ trình hơn nửa tháng, lại càng không cần phải nói đến mấy người Phương Quý.
Phương Quý cũng là sau khi rời khỏi địa giới của Thái Bạch Tông mới phát hiện được: "Ai đang cầm lái?"
Bình thường hắn ngồi ở trong thuyền pháp Thái Bạch Tông xuất hành, đều là có lão chấp sự phụ trách điều khiển thuyền pháp, mà lúc đi với tông chủ Thái Bạch Tông, lão nhân gia có thần thức kinh người, cũng chỉ cần thả ra một sợi thần niệm, liền có thể khiến cho chiếc thuyền pháp này nghe lời chỉ đâu đi đó.
Nhưng hôm nay ba người bọn hắn ở trên thuyền pháp, lại lập tức mắt to trừng mắt nhỏ.
Mắt thấy đã cách xa sơn môn, cũng nên có người cầm lái, cưỡi trên mây mà đi, lại không có ai động đậy.
Phương Quý trừng hai mắt nhìn Mạc Cửu Ca nửa ngày, thấy hắn sau khi đi vào thuyền pháp, liền chỉ ôm bầu rượu, ngã lệch ở trong khoang thuyền, ngoại trừ mặc trên người một thân áo bào trắng rõ ràng có giá trị không nhỏ, thì cũng không có gì khác biệt so với lúc ở sau núi, liền biết không có khả năng trông cậy vào hắn điều khiển thuyền pháp, thế là cũng chỉ có thể đưa hai mắt nhìn sang tiểu Lý Nhi, hỏi: "Ngươi có biết điều khiển thuyền pháp hay không?"
Tiểu Lý Nhi lắc đầu nói: "Không biết!"
Phương Quý có một chút không tin: "Ngươi đường đường là đại tiểu thư Đông Thổ, lại không biết điều khiển thuyền pháp?"
Tiểu Lý Nhi cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Người nhà chúng ta xuất hành, đều không cần tự mình điều khiển thuyền pháp..."
"Được rồi được rồi, biết nhà ngươi có tiền rồi..." Phương Quý bất đắc dĩ khoát tay áo, nghĩ thầm chẳng lẽ mình phải làm?
Một người là đại tiểu thư thế gia Đông Thổ có thân phận tôn quý, một người là kẻ lười biếng nổi danh Thái Bạch Tông...
Trông cậy vào hai người này cầm lái đương nhiên là không thực tế, vẫn chỉ có mình phù hợp!
Cẩn thận suy nghĩ, Phương Quý lại cảm thấy dựa vào sự thông minh tài trí của bản thân, muốn học cầm lái là không khó lắm...
Nhưng mấu chốt là, hắn lại rất rõ ràng, chỉ cần ngồi xuống tại vị trí cầm lái, vậy thì phải một mực ngồi ở đó, mà đoạn đường chạy tới Vĩnh Châu này, thế nhưng là tối thiểu hơn nửa tháng, để cho mình ngồi ở một chỗ không nhúc nhích, đó cũng không phải là lấy đi mạng già của mình?