"Bất quá, cứ như vậy, chỉ sợ là cả Vĩnh Châu cùng với tất cả huyện quận chung quanh, cũng đều sẽ trở thành một mảnh hoang vu..."
"Đây...đây là chuyện quái gì?" Phương Quý nhìn ra được, Tức Cửu Chiêu không hề phóng đại, nhất thời cũng không khỏi giật mình.
Chỉ là nhất thời vẫn không cam lòng: "Chúng ta đường đường là người tu hành, thế mà ngay cả mệnh của phàm nhân cũng không cứu được?"
"Nếu chỉ cứu một ~ hai người, tự nhiên rất đơn giản!" Một lão tu sĩ Tức gia, thoạt nhìn như là Đan sư, khe khẽ lắc đầu, nói: "Trên thực tế, vô luận là người nào trong thành này, chúng ta cũng đều cứu được, phương pháp cũng rất đơn giản, chỉ cần đưa vào người một đạo pháp lực, giúp đỡ chống đỡ ma ôn, liền có thể cứu được đối phương, thế nhưng bây giờ ở trong thành này, chỉ là bách tính may mắn còn sống sót, liền có mấy vạn người, mà chúng ta thì có bao nhiêu pháp lực?"
"Nếu như bây giờ toàn bộ Vĩnh Châu, cùng với huyện quận chung quanh, đều biến thành bực thảm trạng này mà nói, vậy thì sẽ có bao nhiêu người?"
"Số lượng của phàm nhân, vốn không chỉ gấp mấy vạn lần người tu hành, không thể cứu được..."
"Chúng ta có thể cứu bất cứ người nào, lại không cứu được tất cả mọi người..."
"Cho nên nói..." Tức Cửu Chiêu quay đầu lại, nhìn Phương Quý hỏi: "Phương đạo hữu, ngươi muốn cứu ai?"
Phương Quý lập tức không biết nên nói gì cho phải, lần đầu tiên bị người Tức gia nói cho á khẩu không trả lời được.
Mặc dù bình thường hắn rất am hiểu cưỡng từ đoạt lý, nhưng loại cục diện bây giờ này, lại rõ ràng không phải là thời điểm có thể cưỡng từ đoạt lý.
Bây giờ quay đầu nhìn bốn phương tám hướng, chỉ thấy đều là một mảnh buồn bã, vô cùng thê thảm, bên trong có rất nhiều người già yếu, lại có trẻ con mặt mũi tràn đầy bụi đất, có mỹ nhân hoa dung thất sắc, cũng có nông gia trung thực, ở trong nhiều người như vậy, mình muốn cứu ai?
"Tình thế của Vĩnh Châu đã rất nghiêm trọng, không thể kéo dài được nữa..." Tức Cửu Chiêu thấy Phương Quý trở nên trầm mặc, chậm rãi lắc đầu, không nói nhiều nữa.
Mà hộ vệ ở bên cạnh hắn, thì xoạt một tiếng, tế khởi phi kiếm.
"Tiên Nhân...Tiên Nhân muốn giết chúng ta sao?"
Lúc bọn hắn nói chuyện, cũng không né tránh những bách tính này, có một số người ở gần đó đã nghe được những lời này vào trong tai, mặc dù nghe mơ mơ màng màng, không nhất định hiểu được, nhưng chuyện mấu chốt nhất vẫn đã nghe được, nhất là khi nhìn thấy hộ vệ Tức gia, thậm chí ngay cả phi kiếm cũng đều đã tế khởi, lập tức kinh hãi thất sắc, có người mặt tràn đầy hoảng sợ, hét to chạy trốn về nơi xa.
Một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh liền có không biết bao nhiêu người nghe được những lời này, lập tức hoảng sợ kêu khóc.
Bọn hắn thậm chí còn không rõ, vì sao Tiên Nhân vừa mới giáng xuống từ trên trời, chém giết Quỷ Thần cứu được bọn hắn đảo mắt liền trở mặt, muốn giết bọn hắn, chỉ cảm nhận được vô tận khủng hoảng, thậm chí là tuyệt vọng, Quỷ Thần ăn người, có Tiên Nhân đến cứu, nhưng Tiên Nhân muốn giết người thì sao?
Bọn hắn phải cầu cứu ai?
Trong lúc nhất thời, có người chạy trốn, có người kêu khóc, càng có vô số người quỳ lạy, dùng sức dập đầu xin tha mạng.
Trong toàn bộ thành trì, duy chỉ có đám người Phương Quý đứng thẳng, lộ ra dáng vẻ cao cao tại thượng.
Trong lòng của Phương Quý, đã là đang không ngừng hốt hoảng, hắn nhìn qua đám bách tính tứ tán kia, theo bản năng cảm thấy không nên như vậy, thế nhưng nghe lời nói của Tức Cửu Chiêu, hết lần này tới lần khác cũng không biết nên ngăn cản như thế nào, nhất thời tâm loạn như ma, lần thứ nhất cảm thấy, đầu của mình thế mà khó dùng...
"Coi như muốn giết, lại phải giết như thế nào?" Hộ vệ Tức gia đã tế khởi phi kiếm, nhưng vẫn không có động tác.
Tất cả mọi người đều đang chờ Tức Cửu Chiêu hạ lệnh, chỉ cần một tiếng ra lệnh, phi kiếm của bọn hắn liền sẽ chém về phía một mảnh bách tính đanh quỳ lạy trên mặt đất, thế nhưng nhìn từng khuôn mặt hoảng sợ sợ hãi kia, nghe tiếng cầu xin tha thứ không ngừng tràn vào trong tai kia, ngay cả bàn tay của những hộ vệ này cũng đều đang run rẩy nhè nhẹ, trong lòng bọn hắn ngược lại là nổi lên một chút ý niệm xa xỉ, hi vọng Tức Cửu Chiêu không hạ lệnh...
Phương Quý lúc này cũng đang ngơ ngác nhìn dân chúng chung quanh.
Những người này vừa mới rồi còn có rất nhiều người quỳ xuống tạ ơn hắn vì đã chém giết Quỷ Thần cứu mạng bọn họ.
Bây giờ bọn họ lại quỳ xuống, đang cầu xin chính mình đừng giết bọn họ!
Tức Cửu Chiêu nói rất có đạo lý, nếu không muốn trận ma ôn này giáng lâm Bắc Vực, giáng lâm lên trên đầu của tất cả bách tính Bắc Vực, liền chỉ có thể giết bọn họ, còn nếu như Phương Quý muốn giết, hắn đúng là có biện pháp, biện pháp của hắn thế nhưng còn nhanh hơn nhiều đao kiếm của hộ vệ Tức gia...
Hắn thôi động con mắt quái dị Ma Sơn, liền có thể nhìn thấy từng mảnh từng mảnh linh quang, đó chính là thần hồn của những bách tính này.
Bọn họ quá yếu ớt, nếu như mình nguyện ý, liền có thể trực tiếp dùng con mắt quái dị càn quét thần hồn của bọn họ.
Nhưng vào lúc này, ai có thể nhẫn tâm làm như vậy?
Liền ngay cả Tức Cửu Chiêu, mặc dù nói đều là hắn nói, quyết định cũng là hắn làm.
Nhưng sau khi quay lưng lại, cũng đều là thật lâu không có hạ lệnh.
Thân thể của những hộ vệ kia đều đã cứng đờ, phi kiếm đang bay ở ngay bên người, lại chậm chạp không có bay đi.
"Thi Thi tiên tử..." Sau khi Tức Cửu Chiêu trầm mặc một lát, bỗng nhiên xoay người qua, nhìn về hướng vị nữ tử xinh đẹp ôm chó con kia.
"Sự tình nhiễm nhân quả này, ngươi cuối cùng vẫn muốn cho để ta làm!" Vị nữ tử xinh đẹp tên gọi là Thi Thi kia, thấy Tức Cửu Chiêu nhìn về phía chính mình, liền biết hắn muốn nói cái gì, khe khẽ lắc đầu, đặt chó con màu đen ở trên mặt đất, sau đó lấy một chiếc đàn ngọc ra từ trong túi càn khôn, bước trên mây bay lên trời, xếp bằng ở giữa không trung, sau đó ung dung nhìn lướt qua dân chúng trong thành, nhẹ nhàng khảy dây đàn, một tiếng đàn du dương, chậm rãi rơi vào trong thành...
Trong thành đang có vô số dân chúng kêu khóc, thế nhưng sau khi nghe tiếng đàn này, lại đều không khỏi khẽ giật mình, tiếng khóc ít đi rất nhiều.
"Nàng đang làm gì?" Phương Quý cảm thấy kinh hãi, vội vàng kéo Tức Cửu Chiêu đến hỏi.
"Thi Thi tiên tử là người Diệu Âm Môn!" Tức Cửu Chiêu lắc đầu, thản nhiên nói: "Người Diệu Âm Môn, cầm kỹ vô song, càng có thể giấu pháp thuật ở giữa tiếng đàn, nghe được một khúc của nàng, bách tính trong thành này, liền đều sẽ thiếp đi, mấy ngày mới tỉnh, mà vào lúc này, chúng ta liền có thể bố trí đại trận..."
Hắn nói đến đây, có một chút dừng lại, nói: "Như vậy, cũng không cần chúng ta tự mình ra tay!"
Phương Quý lập tức hiểu được lời nói của Tức Cửu Chiêu, nhất thời cảm thấy rùng mình.
Một khúc đàn làm cho bách tính trong thành ngủ thiếp đi, bọn hắn lại đi khắp chung quanh, bố trí đại trận, những bách tính này sẽ không có khả năng rời đi, đợi sau khi bọn hắn rời đi, những bách tính này, có người sẽ trực tiếp qua đời trong giấc mộng, cho dù có người có thể chống đến mấy ngày sau đó tỉnh lại, khi đó thành trì bị phong bế, bọn hắn cũng không có khả năng đi ra ngoài, về phần cuối cùng có hậu quả gì, vậy thì cũng không cần nhiều lời...