Giống như trải qua thời gian rất lâu, kỳ thật lại rất nhanh, chỉ bất quá khoảng một canh giờ, đối với Đan sư luyện đan bình thường mà nói, khoảng thời gian này có đôi khi còn không đủ để bọn hắn xử lý linh dược, nhưng trong lều vải của tiểu Lý Nhi, đan lô đã tắt...
Sau đó rèm vải được nhẹ nhàng xốc lên, tiểu Lý Nhi bưng một cái khay, chậm rãi đi ra.
"Thế mà thật sự được rồi?"
Tất cả mọi người vội vàng tiến lên nghênh đón, lòng tràn đầy kinh ngạc, càng có một chút chờ mong không kìm nén được.
"Phân phát những đan dược này cho bách tính đi!" Tiểu Lý Nhi bị nhiều người vây quanh như vậy, hơi cúi thấp đầu, chỉ đưa khay cho Phương Quý, bất quá lại giống như có một chút không yên lòng, dặn dò: "Trước tiên không cần phân phát cho tất cả mọi người, lấy một viên hoà tan trong nước, sau đó cho bọn họ uống từng chút, nếu như xác định có thể trị ôn, vậy lại phân cho những người khác, nếu có hiệu quả, ta sẽ tiếp tục luyện đan..."
"Cô nương hãy tạm thời nghỉ ngơi, ta hiểu được liều lượng..." Đan sư họ Lưu Tức gia ở bên cạnh, đã sớm có một chút không kịp chờ đợi, bu lại, cầm một viên đan dược quan sát.
Phương Quý nóng nảy nhắc nhở: "Ngươi cẩn thận cho ta, đừng nặn hỏng..."
Lưu Đan sư cũng không đoái hoài tới phản ứng của Phương Quý, chỉ cầm đan dược đưa lên trước mắt quan sát nửa ngày, sắc mặt lại lập tức càng cổ quái, liếc mắt nhìn Tức Cửu Chiêu một cái, đều nhìn ra được sự kinh ngạc trong đáy lòng lẫn nhau, chỉ thấy đan dược có kích thước như quả nhãn, màu sắc đỏ hồng, co mùi thơm thoang thoảng, mịn màng, bất luận nhìn như thế nào, cũng đều hoàn toàn giống như là dáng vẻ của một viên mẫu đan, không có chỗ đặc thù gì.
Chẳng lẽ vị tiểu cô nương này luyện chế nửa ngày, thật sự chỉ luyện ra mẫu đan, liền muốn dùng nó để trị ôn?
"Màu sắc so với đan dược phổ thông vẫn có một chút chênh lệch, về phần phải chăng có thể trị ôn, thử một lần liền biết!" Tức Cửu Chiêu hơi trầm ngâm, liền trực tiếp hoà tan đan dược vào nước, sau đó đổ vào một cái chén.
Quét mắt nhìn đám người, liền chọn ra một nam tử có bộ dáng tương đối khoẻ mạnh, nam tử này mới vừa rồi nghe thấy được những Tiên Nhân này muốn giết bọn hắn, lúc này chợt thấy Tiên Nhân kéo mình ra ngoài cho ăn đồ vật, lập tức kinh hãi, kêu khóc nói: "Tiên Nhân tha mạng..."
Tức Cửu Chiêu cũng không dông dài với hắn, bóp cằm rót vào, sau đó tiện tay vứt chén sang một bên quan sát.
Tất cả mọi người khẩn trương nhìn phản ứng của nam tử kia, ánh mắt của nhiều người tu hành tập trung trên người hắn như vậy, làm cho hắn bị hù suýt nữa không thở nổi, ho mãnh liệt một trận, liền nằm ở trên mặt đất không dám cử động, thời gian phảng phất như là dừng lại, chung quanh một mảnh tĩnh mịch, cũng không biết trải qua thời gian uống cạn chung trà, hay là nửa canh giờ, hắn rốt cục cũng vụng trộm ngẩng đầu liếc mắt nhìn.
"Không có..." Ở chung quanh bỗng nhiên vang lên một tiếng hô thấp giọng, là đan sư Tức gia, hắn ngạc nhiên xông lên phía trước, cầm một tay của nam tử khoẻ mạnh lên, bóp miệng quan sát, lấy máu kiểm tra, cuối cùng đã là không nhịn được kích động nói với mọi người: "Ma ôn đã lùi..."
"Xoạt..." Vào lúc này tất cả mọi người đều kích động, nhao nhao xông về phía trước xem xét.
Vào thời khắc này, chỉ có Phương Quý quay đầu nhìn tiểu Lý Nhi, chỉ thấy nàng cũng đang nhìn về phía này.
Trên mặt nàng còn che khăn trắng, nhưng đôi mắt lộ ra ngoài rất đẹp.
Vô luận là người phương nào, cho dù là Cổ Thông lão quái đích thân đến, muốn hốt thuốc đúng bệnh, luyện ra đan dược nhằm vào ma ôn này, chỉ sợ cũng phải tốn không ít thời gian, hơn nữa ở trong quá trình không biết phải thử liều lượng mấy lần, lại càng không biết cần tiêu hao bao nhiêu linh dược bảo tài mới được...
Thế nhưng tiểu nữ hài Thái Bạch Tông nhìn có phần không đáng chú ý, thậm chí đến bây giờ cũng đều không có giới thiệu thân phận của mình này, thế mà chỉ dùng chưa tới một canh giờ, liền luyện ra đan dược trị ma ôn, nhất là tất cả dược liệu nàng sử dụng, cũng đều chỉ là một chút linh dược phổ thông, việc này rơi vào trong mắt của tộc nhân Tức gia, thật sự là không khác mấy với thần thoại trong truyền thuyết!
Trên mặt nữ hài phủ khăn trắng, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra được bộ dáng có một chút kinh khủng kia, bọn hắn đã cảm thấy trên đỉnh đầu nàng, dường như ẩn ẩn có một loại quang hoàn thần bí, tất cả mọi người có thể xác định, lai lịch của nữ hài này tuyệt đối không đơn giản!
Đương nhiên, bây giờ không phải là thời điểm suy nghĩ những chuyện này.
Nếu đan dược có tác dụng, vậy thì dĩ nhiên liền muốn lập tức đi phân phát cho bách tính trong thành trì.
Rất nhanh, một nồi một nồi nước được đưa ra, bỏ đan dược trong nồi, sau đó lấy nước đút cho bách tính trong thành, mỗi một viên thuốc, liền có thể nấu được mười nồi nước, mà mỗi một nồi nước, lại tối thiểu có thể phân cho hai mươi người phục dụng, sau khi uống nước, ma ôn dần dần rút đi.
Lò đan thứ nhất, nữa hài chỉ luyện ba viên đan dược, so sánh với người trong toàn bộ thành trì mà nói, tự nhiên là còn thiếu rất nhiều.
Mà nàng, dường như cũng chỉ là muốn thử trước một chút xem có hữu dụng hay không, bây giờ nhìn thấy tất cả bách tính uống nước vào, ma ôn trên người thối lui, dần dần có sinh khí, mặt lộ hồng quang, nàng rốt cục cũng yên tâm, không có nhìn những tộc nhân Tức gia mặt tràn đầy kinh ngạc ở chung quanh, cũng không nhìn đám bách tính lộ ra vẻ mong đợi, chỉ là quay đầu nhìn Phương Quý một chút, lại liền tiến vào trong lều vải.
Rất nhanh, từng lò đan được nàng luyện ra, sau đó do tộc nhân Tức gia phân phát cho bách tính trong thành.
Lò đan thứ nhất, nàng luyện ba viên, lò đan thứ hai, liền luyện chín viên, lò đan thứ ba, luyện ra ba mươi sáu viên...
Càng ngày có càng nhiều bách tính được cứu chữa, từng người tràn đầy vui mừng.
"Cảm tạ Tiên Nhân ban thưởng ngọc lộ, cứu vớt thế nhân..."
Có không biết bao nhiêu bách tính đạt được cứu chữa, lúc này sinh ra lòng đội ơn, từng đám từng đám đi tới, mang theo con cháu, quỳ xuống từng mảnh từng mảnh, nói lời cảm tạ đối với lều vải.
Mặc dù bọn hắn không hiểu sự tình tu hành, cũng không biết những Tiên Nhân này tới trước tiên chém yêu ma, lại chợt truyền ra lời muốn giết người, lại bắt đầu phân phát cam lộ cứu người, không biết ở trong lúc đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn hắn lại biết, đan dược cứu mệnh bọn hắn, chữa khỏi dịch bệnh khiết cho cơ thể đau nhức kia, chính là đi ra từ trong lều vải kia.
Sau khi đội ơn, cũng không còn sợ hãi nữa, chẳng những không có ai chạy trốn, thậm chí còn có người trở về nhà, lấy ra hoa quả tươi, bánh ngô, rượu tự ủ trong nhà, gánh tới trước lều vải, thậm chí còn có người giết heo làm thịt dê, cứ để sống như vậy đưa tới trước lều vải, cũng không biết bọn hắn nghĩ như thế nào, kiên trì cho rằng Thần Tiên thích ăn đồ sống...
"Hắc hắc hắc hắc..." Phương Quý nhìn từng mảnh từng mảnh phàm nhân bách tính quỳ rạp xuống đất kia, cười đến mức miệng đều lệch.
Lúc này mới hẳn là bộ dáng phàm nhân nhìn thấy Tiên Nhân!