Sau khi tin tức của Tức gia đại công tử truyền đi, ước chừng một ngày thời gian, liền bắt đầu có tiên môn chạy đến, đều là vận chuyển linh dược nhà mình tới, có ngàn cân, có mấy trăm cân, vụn vặt lẻ tẻ, ở bên ngoài thành trì, chất thành một ngọn núi nhỏ, khá là tráng lệ...
Nhưng mấu chốt là, so sánh với số lượng chỉnh thể cần có để trị ma ôn, là quá ít.
Ít đến mức làm cho người ta giận sôi...
"Coi như phía Tây Nam Bắc Vực thiếu thốn tài nguyên, bọn hắn cũng quá keo kiệt..." Tức gia đại công tử Tức Cửu Chiêu đều đã không nhịn được nổi giận nói: "Chẳng lẽ tên tuổi của Tức gia chúng ta, ở địa phương Tây Nam này không dùng được sao? Hay là do bọn hắn không rõ sự lợi hại của ma ôn? Bản công tử cần trăm vạn linh tài, chính mình cũng đã vận chuyển tới 10 vạn, bây giờ tiên môn ở xung quanh đây và Vĩnh Châu, chính là sự tình trong nhà, bọn hắn thế mà chỉ đưa đến mấy trăm cân, có còn biết xấu hổ hay không?"
"Cũng là sự tình không có biện pháp!" Đan sư họ Lưu cười khổ nói: "Bây giờ Vĩnh Châu bị Quỷ Thần làm loạn càng ngày càng lợi hại, tiên môn ở xung quanh đều là như lâm đại địch, lúc đầu đã muốn giữ một chút linh tài cho mình, dùng để ứng đối với đại nạn, lại thêm...ma ôn này chỉ ảnh hưởng tới người bình thường, bọn hắn lại là người tu hành!"
"Coi như là người bình thường, cũng là người bình thường của Vĩnh Châu bọn hắn, cũng phải để cho bản công tử quan tâm?" Tức đại công tử mặt tràn đầy sát ý: "Chẳng lẽ vào trước khi bản công tử trừ ma, phải chém một nhóm tiên môn trước?"
"Nếu chúng ta còn chưa giết được bao nhiêu Quỷ Thần, liền loại bỏ lực lượng tiên môn ở nơi này, chỉ sợ là trận ma họa này cũng không cần trừ, càng thêm mấu chốt chính là, những tiểu tiên môn này, vốn liếng không dày, coi như chúng ta đoạt đến toàn bộ, chỉ sợ cũng không đủ..." Đan sư họ Lưu cười khổ không thôi, cũng biết công tử nhà mình nổi giận thì nổi giận, nhưng sẽ không làm chuyện như thế.
Chỉ là bọn hắn phát sầu ở chỗ này, tiểu Lý Nhi ở một bên khác, cũng dần dần trầm mặc.
Ở trong khoảng thời gian này, nàng một mực đang nghiêm túc nghiên cứu phương pháp luyện chế dược dịch, cân nhắc pháp môn cứu chữa tất cả bách tính kia ở trong lòng mình, đã có vẻ rất chờ mong, thế nhưng khi biết linh tài một mực không đủ, lỗ hổng lại vô cùng lớn, dần dần không cười được.
Phương Quý ở trong hai ngày nay cực ít nói, một mực ở bên cạnh nhìn nàng.
Hắn vốn là kẻ am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, hai ngày này tự nhiên cũng có thể nhìn ra biến hóa tâm cảnh của tiểu Lý Nhi.
Người khác không biết tiểu nha đầu này vì trị ôn cứu người đã bỏ ra dạng đại giới gì, hắn lại là có thể ẩn ẩn đoán được, nhưng cũng vào lúc nàng quyết định bỏ ra những đại giới này, chợt phát hiện ra phương pháp nàng muốn cứu tất cả mọi người, căn bản là không làm được...
Coi như nàng muốn cứu người, cũng chỉ có thể như lời nói của người Tức gia, cứu một bộ phận người.
Còn một bộ phận khác, chỉ có thể từ bỏ!
"Tốt xấu gì thì cũng đã có thể cứu được một nửa bách tính..." Phương Quý nhẫn nhịn hai ngày, đã rất không dễ dàng, lúc này thực sự không nhịn được, đành phải tới khuyên.
"Nhưng còn một nửa bách tính còn lại thì sao?" Tiểu Lý Nhi ngẩng đầu nhìn Phương Quý, khuôn mặt nhỏ dường như cũng có một chút tiều tụy: "Thật sự để cho bọn họ chờ chết sao?"
"Bằng không thì còn có thể làm thế nào?" Phương Quý buồn bực nói.
Tiểu Lý Nhi do dự một hồi lâu, mới nói: "Nếu ta có thể cứu người, nhưng không có cứu bọn họ, vậy liệu rằng..."
"Những người đã chết kia, đều giống như là ta giết?"
"Đây là đạo lý quỷ quái gì?" Phương Quý đã cơ hồ nổi trận lôi đình, chỉ vào trán của tiểu Lý Nhi bắt đầu mắng: "Đầu óc của ngươi có vấn đề hay sao? Vốn chính là dùng máu để luyện đan, ngươi có bao nhiêu máu có thể dùng? Muốn luyện 10 vạn cân dược dịch, lại phải dùng bao nhiêu máu? Có thể tiết kiệm một nửa, đây là đại hảo sự, nhưng ngươi lại nhất định phải nghĩ quẩn, muốn đổ hết máu ra? Chẳng lẽ máu của ngươi chảy không bao giờ hết?"
Tiểu Lý Nhi bị hắn mắng cúi đầu, không cãi lại, nhưng cũng không lên tiếng.
"Loại bộ dáng này của ngươi quá đáng giận, còn đáng giận hơn so với lừa..." Phương Quý giận dữ mắng nửa ngày, gấp đến mức vò đầu bứt tai, nhưng mắng lấy mắng để, thanh âm lại thấp xuống.
Hắn tất nhiên có thể một mực mắng, nhưng lại có thể nhìn ra được...
Tiểu Lý Nhi là thật sự muốn cứu người, chính mình lại mắng như thế nào, nàng sẽ nghe lọt tai hay sao?
Thế là sau khi trầm mặc trong thời gian rất lâu, Phương Quý bỗng nhiên thở dài một tiếng, nói: "Ta sẽ giúp ngươi!"
Tiểu Lý Nhi cảm thấy nao nao, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
"Lúc ta nói ngươi không nghe, vậy ta có thể làm sao?" Phương Quý mặt tràn đầy bất đắc dĩ nói: "Vậy ta đành phải nghe theo ngươi!"
Bây giờ muốn trị trận đại ôn này, linh tài là mấu chốt.
Thế nhưng cũng bởi vì nhu cầu về linh tài quá nhiều, ai cũng không thể nghĩ ra biện pháp!
Tức gia là đại thế gia một châu, cũng chỉ có thể chuẩn bị không đến một phần mười linh tài, mà linh tài tiểu tiên môn chung quanh nơi này vận chuyển tới, lại thậm chí còn không bằng Tức gia, so với 10 vạn dược dịch mà tiểu Lý Nhi cần thiết, còn có chênh lệch cực lớn...
Ở dưới loại tình huống này, ai có biện pháp giải quyết?
Cũng vào thời khắc mọi người đều vô kế khả thi, trong lòng Phương Quý rốt cục cũng khẽ động, hắn quyết định dựa vào bản thân, sau khi hạ quyết định, hắn cũng không có nửa phần chậm trễ, đi thẳng tới thuyền pháp của Tức đại công tử, nhìn qua Tức đại công tử cũng chính là bởi vì thiếu khuyết linh tài, mà mặt tràn đầy ưu sầu, hỏi đối phương một vấn đề đơn giản: "Ngươi có thể liên hệ với hiệu buôn của Đan Hỏa Tông hay không?"
"Đan Hỏa Tông?" Tức đại công tử nghe thế, lập tức cười khổ nói: "Vô dụng, thế cục như bây giờ, coi như muốn mua, cũng không mua được..."
"Không cần ngươi mua!" Phương Quý nói một cách đơn giản: "Ngươi chỉ cần giúp ta liên hệ với hiệu buôn của Đan Hỏa Tông là được!"
Tức đại công tử cũng không hiểu được Phương Quý muốn làm gì, nhưng thấy hắn chắc chắn như thế, cũng chỉ đành đáp ứng, rất nhanh liền lợi dụng thần phù đưa tin, liên hệ với một hiệu buôn do đệ tử Đan Hỏa Tông phụ trách ở ngoài ngàn dặm, sau đó Phương Quý đối với tấm thần phù đang thiêu đốt kia, lại dùng một vấn đề đơn giản nhất hỏi đối phương: "Ngươi cần mất bao nhiêu thời gian để giúp ta liên hệ với Cổ Thông lão ca?"
Đối phương vô cùng kinh ngạc, không biết đây là thần thánh phương nào, thế mà trực tiếp gọi Cổ Thông là lão ca?
Bất quá dù sao cũng là tin tức do Tức gia truyền đến, hắn cũng không dám thất lễ, chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Tông chủ bây giờ đang ở Kính Châu, đường xá quá mức xa xôi, cho dù là thần phù tương truyền, cũng cần mất mấy ngày thời gian, các hạ nếu có việc gấp, có thể đến tìm Minh Nguyệt tiểu thư, bây giờ ở phía Tây Nam xảy ra ma loạn, nàng cũng chạy tới, tọa trấn đại cục, tự mình điều động toàn bộ linh tài vật tư ở phía Tây Nam..."