Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 938 - Chương 938: Chém Tiên Linh

Chương 938: Chém Tiên Linh Chương 938: Chém Tiên Linh

Vào trước khi đi xuống núi, quay đầu nhìn thoáng qua, Mạc Cửu Ca vẫn ngồi ở trên tảng đá, không nhúc nhích.

Ngọn núi này rất cao, ngọn núi đâm thẳng vào mây, hàn phong phần phật, vạt áo của hắn thỉnh thoảng bị gió vung lên, lúc này hắn đang quay đầu nhìn về phương bắc, mà nhìn về phương bắc, chung quanh đều là mây trắng, cũng không biết hắn đang nhìn cái gì.

"Xong, sư phụ của ta đã biến thành một kẻ ngớ ngẩn..." Đi xuống từ trên đỉnh núi, đi vào thuyền pháp đỗ ở trên ngọn núi bên cạnh, Phương Quý thở dài bất lực.

Tiểu Lý Nhi ở bên cạnh cũng phát sầu thay cho hắn, nhỏ giọng nói: "Mạc tiên sinh giống như là có tâm sự..."

"Kẻ đần cũng đều biết hắn có tâm sự..." Phương Quý bất đắc dĩ thở dài, nói: "Thế nhưng hắn không chịu nói!"

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Tiểu Lý Nhi cũng sửng sốt một chút, hỏi Phương Quý.

Trước đây hai người bọn hắn mặc dù đi về phía Viễn Châu hoàn toàn xa lạ, không biết phải đối mặt với bao nhiêu Quỷ Thần, nhưng dù sao cũng có một vị trưởng bối như Mạc Cửu Ca đi theo, trong tiềm thức cũng cảm thấy nghe theo hắn thì tốt hơn, nhưng lại không nghĩ tới, vị trưởng bối này lại không đáng tin cậy như vậy, sau khi đến, liền trước tiên kiếm một chỗ ở, cái gì cũng không làm, ngồi yên một chỗ ngẩn người, khiến cho bọn hắn cũng mờ mịt...

"Đi xuống dưới nhìn một chút, trước tiên cần phải hiểu rõ, Mạc lão cửu đến tột cùng đã làm cái gì..." Phương Quý suy nghĩ một phen, liền hô lên một tiếng, gọi Anh Đề ra, lôi kéo tiểu Lý Nhi, cùng nhau đi xuống dưới núi.

Lúc đi tới trước núi, chỉ thấy đám tu sĩ Dao Trì Quốc kia đã tán đi không ít, nhưng vẫn còn có rất nhiều người tụ tập ở nơi này.

Trong đó còn bao gồm sơn chủ Thiên Môn Sơn vừa mới ngăn cản Mạc Cửu Ca, lúc này hắn còn đang cầm kiếm trong tay, giống như là cực kì căm tức, hận không thể xông vào liều mạng đến cùng với Mạc Cửu Ca, chung quanh lại có không ít người đang khuyên bảo hắn, mà ở trong sơn môn, thì đang có không ít đệ tử Thiên Môn Sơn khiêng đỉnh nhấc kiếm, vận chuyển đồ vật ra ngoài sơn môn, bây giờ đã chất thành một ngọn núi nhỏ cao cao ở bên ngoài.

Xem ra lời nói của Mạc lão cửu rất hữu dụng, Thiên Môn Sơn thế mà thật sự dự định muốn dọn nhà!

"Mau nhìn, người của bọn hắn xuống..." Có người thấy được thân ảnh của Phương Quý cùng với tiểu Lý Nhi ở phía xa, lập tức chỉ trỏ.

Âm thanh nghị luận ở bên ngoài sơn môn đột nhiên liền biến mất vô tung vô ảnh, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía mấy người Phương Quý.

Trong ánh mắt không thiếu hận ý, xem ra hận một người hận cả nhà, bọn hắn ngay cả mấy người mình cũng căm hận.

"Dù sao thì cũng phải hỏi xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mới được..." Phương Quý suy nghĩ trong lòng, đi tới trước sơn môn, tính toán mở miệng như thế nào, nguyên bản còn muốn bày ra thái độ tốt một chút, kết quả cách những người này càng gần, liền càng thấy rõ ràng ánh mắt phẫn hận và chán ghét trên mặt bọn hắn, bật thốt: "Các ngươi nhìn cái gì?"

"Đã đến lúc chúng ta hỏi ngươi!"

Phương Quý vừa mới mở miệng, bầu không khí ngưng trọng chung quanh bỗng nhiên trở nên kịch liệt.

Những tu sĩ Dao Trì Quốc u lãnh nhìn mấy người Phương Quý kia, trong nháy mắt cũng bắt đầu trở nên ồn ào loạn thất bát tao: "Các ngươi tới để làm gì?"

"Bây giờ Dao Trì Quốc chúng ta chính là thời điểm rối loạn, chẳng lẽ các ngươi còn muốn đến bỏ đá xuống giếng?"

"Ngang ngược bá đạo, ỷ thế hiếp người, chẳng lẽ thế gian này không có công bằng sao?"

Các loại lời nói phẫn nộ chỉ trích, lập tức giống như là ném Phương Quý vào trong đống lửa.

Hắn vốn là muốn đến đây hỏi thăm, vào lúc này ngược lại là không có cơ hội hỏi.

Đám tu sĩ chung quanh đã thực sự nổi giận đùng đùng, khiến cho hắn cũng vô thức nhấc pháp lực lên, không dám buông lỏng.

Ngược lại là tiểu Lý Nhi ở bên cạnh, tính nhẫn nại rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với Phương Quý, nghe vậy vội vã ngăn ở trước người Phương Quý, đường vân tím trên mặt nàng bây giờ đã biến mất hơn phân nửa, bộ dáng cực đẹp, lại thêm tinh huyết bản mệnh tổn hại trước đó còn chưa khôi phục, có vẻ hơi yếu đuối, lúc này nàng đi về phía trước, cũng làm cho nộ khí của đám tu sĩ thoáng giảm đi, sau đó nàng nhẹ nhàng vái chào thi lễ với đám tu sĩ, nói khẽ: "Chư vị tiền bối, đồng đạo, chớ nên hiểu lầm, chúng ta...chúng ta tới nơi này, là vì giúp các ngươi ngăn cản Quỷ Thần làm loạn..."

"Ngăn cản Quỷ Thần làm loạn?" Đám người ở chung quanh có một chút yên tĩnh, sau đó tiếng hét phẫn nộ lại nổi lên: "Chúng ta cần các ngươi hỗ trợ sao?"

"Tên ác tặc kia trở về, làm sao có bực hảo tâm này?" Có người thậm chí càng phẫn nộ hơn, gầm lên xông về phía trước, quát: "Nhanh chóng cút khỏi Dao Trì Quốc, đó chính là trợ giúp lớn nhất đối với chúng ta!"

"Chuyện này..." Tiểu Lý Nhi cả một đời cũng chưa từng nhìn thấy loại trận thế này, lập tức cảm thấy khó xử, thoáng lui lại.

"Tất cả im miệng cho ta!" Phương Quý thấy thế, đạp một bước ngăn ở trước người tiểu Lý Nhi, lấy Thiên Tà Long Thương ra cầm trong tay, quát: "Ai dám tới gần, trước tiên ăn một thương của ta!"

Ở dưới tình huống hỗn loạn như thế này, quát lớn một tiếng như thế, ngược lại là hữu dụng, đám tu sĩ chung quanh bị tiếng quát của hắn đè ép, mấy vị tu sĩ vừa muốn mượn nộ khí xông lên, cũng vội vàng thu lại bước chân, sau đó Phương Quý hơi lườm bọn hắn, tiện tay chỉ Thiên Tà Long Thương về phía một người trong đó, quát hỏi: "Ngươi nói trước đi, Mạc lão...sư phụ của ta đến rốt cuộc đã làm chuyện gì, mà các ngươi lại mắng hắn như thế?"

"Biết rõ còn cố hỏi!"

"Nguyên lai ngươi là đệ tử của hắn, vậy tất nhiên cũng không phải là vật gì tốt..."

"Năm đó hắn làm sự tình gì tại Dao Trì Quốc chúng ta, chẳng lẽ chính hắn cũng không biết sao?"

Chung quanh lại có những giọng nói ồn ào vang lên, mồm năm miệng mười không thể nghe rõ đang nói cái gì.

"Ngươi hãy đi đến đây đi..."

Trong lòng Phương Quý vừa sốt ruột, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, thân hình bỗng nhiên lấn đến gần, túm chặt một kẻ mắng hung ác nhất ở trong đám người, sau đó thân hình rung động ở trong không trung, liền đạp trên hư không trở về trong Thiên Môn Sơn, tiện tay ném đối phương vào trong một tòa cung điện, lệnh cho Anh Đề canh giữ ở trước sơn môn không để cho người khác vào, cầm Thiên Tà Long Thương chỉ trực tiếp vào mặt của đối phương.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Đó là một tu sĩ có bộ dáng khoảng chừng 30 tuổi, chợt bị Phương Quý bắt giữ, lập tức quá sợ hãi.

"Mau mau nói cho ta biết, các ngươi vì sao lại hận sư phụ của ta như vậy?" Phương Quý lộ ra vẻ mặt uy hiếp: "Nếu như không nói, một thương này của ta sẽ đâm xuống!"

"Vì sao lại hận sư phụ ngươi?" Tu sĩ kia cũng sửng sốt một chút, không nghĩ tới Phương Quý vẫn hỏi cái vấn đề này, sau đó gầm thét: "100 năm trước, sư phụ của ngươi nổi điên, dùng kiếm chém Tiên Linh, bây giờ lại trở về diễu võ giương oai, chẳng lẽ chúng ta còn không thể hận hắn hay sao?"

"Nổi điên, dùng kiếm chém Tiên Linh?" Nghe vị tu sĩ Dao Trì Quốc kia gầm thét, Phương Quý cũng phát mộng, tiếp tục ép hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, nói rõ một chút!"

Bình Luận (0)
Comment