Mà tiểu Lý Nhi mỗi khi cứu được một người, trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền cũng lộ ra sự vui vẻ từ đáy lòng, đối với nàng mà nói, cứu những người này quả nhiên là dễ như trở bàn tay, chỉ là sự tình trong lúc nàng vung tay lên, những bách tính này liền có được đường sống, đẩy lùi ma ôn, liền sẽ không bởi vì bệnh mà chết, càng sẽ không lây nhiễm cho người khác, cũng liền có thể tiến vào Dao Trì Quốc, tốt xấu gì cũng có thể mưu cầu đường sống, loại cảm giác này, khiến cho trong nội tâm của nàng vô cùng thỏa mãn.
"Lớn mật, các ngươi đang làm hại bách tính của Dao Trì Quốc chúng ta sao?"
Nhưng tiểu Lý Nhi tiến hành cứu người, cũng không phải là tất cả mọi người đều cảm kích, xa xa ở trên một chỗ yếu đạo, đang có mấy người tu hành canh giữ quan khẩu, không để cho những bách tính chạy nạn này đi vào, lúc này nhìn thấy những người mà tiểu Lý Nhi cứu chữa, đang kết thành từng nhóm đi tới, sắc mặt lập tức đại biến, nhao nhao lớn tiếng quát dừng lại, có người ngay cả phi kiếm cũng đều tế lên, chém ra trên mặt đất mấy cái rãnh sâu.
Tiểu Lý Nhi thấy thế, vội vã giải thích: "Mấy vị đạo huynh, chớ nên hiểu lầm, ma ôn trên người bọn họ đã giải..."
"Hừ, tin lời các ngươi nói, không bằng tin quỷ!"
"Các ngươi đều là đồng bạn của tên ác tặc kia, làm sao sẽ tốt bụng như vậy?"
"Không cần các ngươi giả mù sa mưa tới làm người tốt, sự tình của Dao Trì Quốc cũng không cần các ngươi nhúng tay!"
Những người thủ quan kia căn bản không để ý tới tiểu Lý Nhi nói cái gì, chỉ là mặt tràn đầy địch ý, tuyệt đối không chịu tin.
"Các ngươi lặp lại một lần nữa cho ta nghe xem?" Phương Quý ở bên cạnh thấy bộ dáng khó xử của tiểu Lý Nhi, lửa giận đã sớm dâng cao ba trượng, trực tiếp đi đến, giận dữ nói: "Đây đúng là bách tính của các ngươi, các ngươi lại nhốt bọn hắn ở bên ngoài, không thèm quan tâm, bây giờ chúng ta giúp các ngươi chữa khỏi, không những không có một tiếng cảm ơn, thế mà còn muốn tiếp tục nhốt bọn hắn ở bên ngoài? Ăn cũng không có, mặc cũng không có, chẳng lẽ để cho bọn hắn chờ chết sao?"
"Đó là bách tính của Dao Trì Quốc chúng ta, chết hay sống cũng không phải là sự tình của các ngươi!"
"Ai biết các ngươi có phải thật sự chữa khỏi bệnh dịch cho bọn hắn hay không, vạn nhất rắp tâm hại người thì làm sao bây giờ?"
"Việc ác trăm năm trước vẫn còn ở đó, bây giờ các ngươi giả từ bi một chút, liền muốn chúng ta lòng sinh cảm kích?"
"Mau mau rời đi, nếu như lại nhiều chuyện, chúng ta...chúng ta liền không khách khí..."
Nhìn bộ dáng những người thủ quan kia tràn đầy tức giận, Phương Quý lập tức ngay cả nói cũng đều chẳng muốn nói, những người này động một chút lại nhắc đến sự tình trăm năm trước, mắng chửi Mạc Cửu Ca, lại mắng tới chính mình, có thể nói là hận tới cực điểm, đã là không có tình lý.
Điều này cũng làm cho hắn nhất thời càng ngày càng giận, muốn động thủ...
"Nguyên bản Mạc lão cửu còn nói với ta phải để ý phong phạm đại tông, không được ức hiếp các ngươi, nhưng nói đạo lý các ngươi lại không nghe..."
"Vậy liền thay một phương pháp khác để phân rõ phải trái với các ngươi..."
Nghĩ như vậy, hắn cũng hoàn toàn không để ý tới, bỗng nhiên cười lạnh hai tiếng, nhanh chân xông về phía trước, mấy người thủ quan ở phía đối diện kia, tuy là người tu hành, lại đều là cảnh giới Dưỡng Tức, chỉ có một tu sĩ Trúc Cơ, nguyên bản bọn hắn thủ ở chỗ này, cũng chỉ là không để cho bách tính nhiễm ma ôn tiến vào, đồng thời xem chừng bốn phía, đề phòng có Quỷ Thần đột kích mà thôi, Phương Quý làm sao có thể nhìn vào trong mắt?
"Dám nói không khách khí với ta, vậy trước hết ta liền không khách khí với các ngươi..."
Trong tiếng quát lạnh, Phương Quý đã sải bước đi về phía trước, không nói hai lời, cầm Thiên Tà Long Thương trong tay, ra sức quấy về phía trước, giống như đũa tiến vào trong mạng nhện, trong chốc lát liền quấy đến thất linh bát lạc, trận pháp liên tục sụp đổ.
"Ngươi...ngươi làm gì?" Những đệ tử thủ trận pháp kia, cũng không nghĩ tới Phương Quý lại ngang ngược như vậy, đều cảm thấy kinh hãi.
"Phương lão gia ta là đệ tử đại tông môn, các ngươi dám mạo phạm ta?" Phương Quý không nói hai lời, quát lớn một tiếng, đã thuận tay nhấc một tu sĩ Dưỡng Tức lên, ném ra xa xa mười mấy trượng, vị tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ duy nhất kia nhìn thấy không ổn, tế phi kiếm đến chém, lại bị Phương Quý khẽ múa long thương, liền đập cho phi kiếm bảo bối của đối phương nát bấy, đối phương bị hù khẽ run rẩy, xoay người bỏ chạy, Phương Quý gạt chân khiến cho đối phương ngã lộn nhào.
"Phải gọi ta là đại gia!"
"Thật ghê gớm, đồ đệ của tên ác tặc kia đang làm loạn..."
"Nhanh, nhanh bẩm báo Mặc Thương lão tiền bối..."
Tu vi dù sao cũng kém quá xa, cho dù Phương Quý nhìn thực sự không có khí phái của tu sĩ Kim Đan, nhưng vừa động thủ, thực lực lại cách xa một cách rõ ràng, những người này nào dám có dũng khí liều mạng với hắn, bị đánh cho cực kỳ chật vật, bò dậy từ dưới đất liền chạy.
Trong khi chạy, các loại ngọc phù truyền tin đã bay ra ngoài.
"Ha ha, đi thôi!" Phương Quý quay đầu nói với tiểu Lý Nhi cùng với những bách tính kia.
Tiểu Lý Nhi cũng không nghĩ tới Phương Quý lại làm ầm ĩ như thế, đã có một chút lo lắng, nói: "Phương Quý ca ca, bọn hắn..."
"Ngươi không cần phải để ý đến!" Phương Quý phất phất tay, nói: "Không náo một trận như thế, ta còn sợ không tìm ra được người kia, cũng đến bây giờ, ta mới bỗng nhiên nghĩ đến, chuyện này vốn đã lộ ra sự kỳ quặc, nếu như 100 năm trước, Mạc lão cửu thật sự giết cho bọn hắn máu chảy thành sông mà nói, đám tu sĩ Dao Trì Quốc này phải vô cùng sợ hắn mới đúng, nhưng bây giờ ngươi nhìn thử đi, bọn hắn sợ chỗ nào?"
"Ở ngoài miệng thì nói Mạc lão cửu là ma đầu, nhưng ở trong ngôn ngữ lại không có nửa điểm tôn trọng đối với ma đầu..."
Tiểu Lý Nhi nghe lời này cũng có một chút run lên, cẩn thận suy nghĩ lời này.
Mà Phương Quý thì cũng lười nhác nhiều lời, vung tay lên, những bách tính phía sau hắn run run rẩy rẩy, cẩn thận đi theo hắn.
"Đệ tử của tên ác tặc kia ở nơi nào?"
"Đáng giận, cố ý thả những bách tính nhiễm ma ôn kia tiến vào, đây là muốn hại chết bách tính của Dao Trì Quốc chúng ta sao?"
"Chẳng lẽ Dao Trì Quốc chúng ta thiếu nợ các ngươi sao?"
Bất quá chưa đi được bao xa, chợt nghe kình phong vang lên ở phía trước, mây trắng tầng tầng, đã thấy có không biết bao nhiêu tu sĩ Dao Trì Quốc nghe được động tĩnh bên này, đều đã cưỡi mây chạy đến, từng người giơ đao cầm kiếm, tế khởi pháp khí, trong miệng quát mắng không ngớt, đã là đằng đằng sát khí, những bách tính đi theo Phương Quý tiến vào, cũng đã sớm bị doạ cho run chân, có người té ngã, có người xoay người bỏ chạy.
"Đều dừng lại cho ta!" Phương Quý nhìn trận thế của bọn hắn không nhỏ, thật đúng là lo lắng bọn hắn xông lên liền đánh nhau, thế là liền lớn tiếng doạ người, hét lớn một tiếng.
Thiên Tà Long Thương cắm ở trên mặt đất, đại địa lập tức vỡ ra một lỗ hổng thật sâu.
"Rầm rầm..." Đám tu sĩ Dao Trì Quốc đang vọt tới ở phía trước, trong lòng đều giật mình, vội vàng ngừng trận cước, ngược lại là hoàn toàn đại loạn.