Mặc Thương lão tu càng nói càng giận, đầu ngón tay cũng đều đã chỉ vào mặt của Phương Quý: "Việc này qua đi, Dao tiên tử đã thương tâm không thôi, sớm ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn, bây giờ trăm năm trôi qua, Dao tiên tử đã sớm lấy chồng, phu xướng phụ tùy, vợ chồng hòa hợp, nàng vốn là người coi trọng thanh danh, lại có đạo lữ, làm sao có thể lại bị người nghị luận đến chuyện năm đó, đây mới là nguyên nhân lão phu không muốn ngươi nói ra chân tướng..."
"Buồn cười, thật buồn cười, ngươi còn tưởng rằng lão phu đang gạt ngươi..." Mặc Thương lão tu nói xong lời cuối cùng, đã giận quá thành cười: "Ngươi muốn nói ra chân tướng, tốt, đây cũng là chân tướng, ngươi nói ra ở trước mặt người khác, thanh danh của Dao tiên tử tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng, nhưng sư tôn ngươi quấn quýt si mê ti tiện, chẳng lẽ ở trên thanh danh sẽ dễ nghe sao?"
"Chuyện này..." Phương Quý nhìn lão tu này nói nước bọt bay tứ tung, cả người cũng phát mộng một chút: "Là thật hay giả?"
Vạn lần không nghĩ tới sẽ từ trong miệng lão tu này nghe được những lời như thế, cả người Phương Quý đều có một chút phát mộng, vào thời điểm còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, bỗng nhiên biến sắc, đã thấy Mạc Cửu Ca mặc áo bào trắng, cũng không biết đã đi tới trước người bọn hắn từ khi nào.
Sắc mặt của Mạc Cửu Ca tái nhợt, ánh mắt như có bóng ma, ngơ ngác nhìn Mặc Thương lão tu, hỏi: "Nàng đã lập gia đình?"
"Không sai, nàng đã lập gia đình!"
Mạc Cửu Ca đột ngột xuất hiện, ngay cả Phương Quý cũng đều bị dọa lui về sau một bước, nhìn qua bộ dáng hồn bay phách lạc, mặt tràn đầy tái nhợt của Mạc Cửu Ca, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải, nhưng Mặc Thương lão tu vào lúc này giống như cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn giống như là đã sớm biết Mạc Cửu Ca sẽ xuất hiện, lạnh lùng nhìn thẳng vào con mắt của Mạc Cửu Ca, nói: "Dao tiên tử trải qua một phen quấn quýt si mê kia của ngươi, bế quan mười năm, không hỏi thế sự, nhưng trời có mắt, cuối cùng nàng đã gặp được một vị quân tử tao nhã, khoan nhân rộng lượng, bình tĩnh ổn hậu, hai người bọn họ hạnh phúc trong tình yêu và hôn nhân, thực sự không dám giấu giếm, lúc ấy người làm chủ hôn cho hai người bọn họ, chính là lão phu..."
Hắn nhìn chằm chằm vào Mạc Cửu Ca, thậm chí là giống như là đang buộc Mạc Cửu Ca nhìn vào con mắt của mình, gằn từng chữ: "Lúc ấy lão phu nhìn thấy nàng nở nụ cười nhẹ nhàng, dắt tay cùng người, cùng bái nến đỏ, lão phu đã chúc hai người bọn họ dắt tay cả đời, cùng nhau tham ngộ đại đạo!"
"Xoạt..." Sắc mặt của Mạc Cửu Ca đại biến, giống như uống rượu vậy, lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống.
"Quá độc ác..." Phương Quý nhìn thấy một màn này, cũng đều bị hù lui về sau một bước, trái tim đập bình bịch, trong vô thức cầm vật gì đó, nửa ngày mới phản ứng lại, hắn đang nắm chặt bàn tay của tiểu Lý Nhi, bàn tay của hai người, lúc này đều lạnh giống như băng, quay đầu nhìn về phía nàng, chỉ thấy nàng cũng lộ ra vẻ mặt giật mình, mờ mịt luống cuống, nhìn Mạc Cửu Ca giống như say rượu, tràn đầy lo lắng.
Phương Quý lúc này thậm chí là hận không thể đi lên bịt miệng của Mặc Thương lão tu.
Từ lần đầu tiên gặp lão tu này, Phương Quý liền cảm thấy đối phương không có tác dụng gì, mặc dù là Kim Đan trung giai, nhưng một người vừa mới Kết Đan như hắn cũng không sợ đối phương, nhưng lúc đó hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, lão tu này lại có chỗ đáng sợ như vậy.
Chính mình vốn định từ trong miệng của lão tu này, hỏi ra chân tướng trăm năm trước kia, lại không nghĩ rằng, chân tướng mà lão tu này nói, thế mà lại tuyệt đối không giống như mình nghĩ, ở trong miệng của hắn, Mạc lão cửu vậy mà trở thành một người mặt dày mày dạn, quấn quýt si mê một vị nữ tử cơ khổ không nơi nương tựa? Mà lúc trước hắn chém linh mạch, đại khai sát giới, thế mà đều là bởi vì sau khi bị người cự tuyệt, buồn bực xấu hổ phát cuồng?
Phương Quý đã không có cách nào hoài nghi lời nói của lão tu này, bởi vì bộ dáng của Mạc Cửu Ca lúc này đã nói rõ hết thảy.
Chỉ bất quá, tối thiểu đối với Mạc Cửu Ca lúc này mà nói, lời nói của Mặc Thương lão tu, dường như cũng xác thực quá tàn nhẫn, hắn căn bản chính là đang cố ý nói ra những lời này, muốn đâm vào vết thương của Mạc Cửu Ca...
Mỗi một chữ kia, đều là đao!
Mặc Thương lão tu vẫn đang một mực nhìn Mạc Cửu Ca, hắn dường như cũng không nghĩ tới Mạc Cửu Ca lại bởi vì mình, biến thành bộ dạng sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy như bây giờ, giống như là có một cỗ lực lượng nào đó vặn chuyển sửa chữa ở trong cơ thể, Mặc Thương lão tu có một chút trầm mặc, sau đó lại chậm rãi mở miệng: "Đều đã đi qua, Mạc tiên sinh, hết thảy đều đã kết thúc, ngươi cũng nên buông tay, năm đó vào lúc ngươi mới tới Dao Trì Quốc, Kiếm Đạo như thần, đã từng là quý khách của Dao Trì Quốc chúng ta, cũng là núi cao mà bao nhiêu người tu hành ngưỡng mộ?"
"Thế nhưng một người như ngươi, vì sao lại không chịu buông tha cho người ta?"
"Nàng thành thân, nàng đã thành thân cùng với người khác..." Mạc Cửu Ca hoàn toàn không có nghe lời hắn nói, bờ môi run rẩy, thanh âm giống như là bị nhàu nát, thần sắc bi thương, tự lẩm bẩm: "Nàng làm sao lại thành thân cùng với người khác, điều đó là không có khả năng, chuyện này không nên, nàng làm sao lại cùng với người khác..."
Mặc Thương lão tu nghe lời này, trong lòng hung ác, quát khẽ nói: "Nữ tử kiểu gì cũng sẽ thành thân cùng với người, ngươi..."
"Thế nhưng nàng..." Mạc Cửu Ca khàn giọng mở miệng nói: "Thế nhưng nàng vẫn là thê tử của ta..."
"Cái gì?" Phương Quý cùng với tiểu Lý Nhi nghe được lời này, đều cảm thấy kinh hãi.
Vô thức liền nghĩ đến, Mạc lão cửu đây là bởi vì nhận phải đả kích quá lớn, đã có một chút điên rồi?
"Nói năng cẩn thận!" Mặc Thương lão tu cũng kinh hãi, sau đó tức giận hét lớn: "Dao tiên tử đã thành thân, lại là cung chủ của Ngọc Chân Cung, thanh danh danh dự, trọng yếu cỡ nào, ngươi hồ ngôn loạn ngữ như vậy, nếu như truyền ra ngoài, sẽ khiến cho người khác nghĩ về nàng như thế nào, phu quân của nàng lại nghĩ về nàng như thế nào? Lão phu muốn các ngươi sớm rời đi, chính là không muốn các ngươi lại tạo thành khốn nhiễu cho nàng, bây giờ ta đã đưa Bàn Đào, hết lời ngon ngọt, nếu như ngươi còn muốn nói hươu nói vượn, hủy thanh danh của nàng, lão phu cho dù liều cái mạng già này, cũng phải liều mạng với kẻ vô sỉ nhà ngươi..."
"Nàng thật sự là thê tử của ta..." Mạc Cửu Ca dường như có một chút khẩn cầu nhìn Mặc Thương lão tu, tự lẩm bẩm: "100 năm trước, nàng đã gả cho ta..."
"Xong xong, Mạc lão cửu thật sự điên rồi..." Phương Quý nắm thật chặt tay của tiểu Lý Nhi, đều bị hù có một chút hoảng sợ.
"Ngươi...ngươi có biết những lời này sẽ tạo thành khốn nhiễu cỡ nào cho nàng hay không?" Mà Mặc Thương lão tu nhìn qua Mạc Cửu Ca, đã tức đến mức bàn tay đều vung lên, nhưng lại không dám đánh hắn, chỉ có thể quát chói tai: "Tốt, tốt, tốt, nếu ngươi một mực khẳng định như vậy, vậy ta hỏi, vào thời điểm nàng thành thân cùng với ngươi, người nào nhìn thấy, người nào làm chứng?"