Chuyện này khiến cho Phương Quý giật mình hô lên, vô cùng lo lắng Mạc Cửu Ca sẽ ra đi như vậy...
Vì vậy hắn vốn muốn thuyết phục Mạc Cửu Ca rời đi càng sớm càng tốt, lúc này chỉ có thể thay đổi lời nói của mình, ma xui quỷ khiến nói một câu.
"Gặp?" Nhưng Mạc Cửu Ca lại rõ ràng rất lười, hoặc nói hắn bây giờ căn bản cái gì cũng không muốn, chỉ tự lẩm bẩm, cả người đều giống như thất thần, mang đến cho người ta cảm giác chết lặng: "Nàng không muốn gặp ta, cũng không muốn ta ra tay giúp nàng, vậy làm sao có thể gặp?"
"Ngươi..." Phương Quý không khỏi có một chút bận tâm, muốn nói gì đó khuyên nhủ.
"Bất quá, ngươi hãy đưa cho nàng một vật thay ta..."
Thế nhưng Mạc Cửu Ca cũng đã chậm rãi đứng lên, lấy ra một vật từ trong ngực, lại là một khối ngọc phù lớn chừng bàn tay, màu sắc như mực, nhìn có một chút phổ thông, nhưng hoa văn trên ngọc phù, lại mang đến cho người ta một loại cảm giác phong cách cổ xưa mê ly, Mạc Cửu Ca giống như là ngay cả thanh âm nói chuyện cũng không có, chỉ lẩm bẩm nói: "Đưa thứ này cho nàng, vậy thì sẽ...không còn nhân quả!"
"Ta không đưa, ngài hãy tự đưa đi!" Phương Quý nhìn bộ dáng của Mạc Cửu Ca, trong lòng giật mình, dùng sức lắc đầu nói: "Cũng không xa, chỉ cần mấy bước là tới..."
Nhưng Mạc Cửu Ca lúc này dường như ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, thấy Phương Quý không chịu cầm, liền nhẹ nhàng bỏ nó trên mặt đất, cũng không có cưỡi mây, mà là thuận theo đường nhỏ trong núi, từ từ đi lên trên Ngọc Bút Phong, bước chân nặng nề giống như là gánh một ngọn núi, lưng eo cũng đều có một chút còng xuống, một thân áo bào trắng không nhuốm bụi trần kia, giống như là trở nên nhăn nhúm trong lúc bỗng nhiên.
"Này, ngài cũng đừng có nghĩ quẩn..." Phương Quý đi về phía trước mấy bước, đứng ở phía sau hét lớn.
Mạc Cửu Ca không có trả lời, thân hình chậm chạp, dần dần biến mất ở trong đường núi.
"Vậy phải làm sao bây giờ..." Phương Quý tức giận đến vô lực, cay đắng ngồi xổm xuống, thầm rủa: "Vì một cô gái lại trở thành dạng này, người sư phụ này thật sự không chịu cố gắng!"
"Phương Quý ca ca, vậy chúng ta phải làm thế nào?" Tiểu Lý Nhi yên lặng nhặt khối ngọc phù kia lên, lại cảm thấy có một chút kỳ quái, lật tới lật lui nhìn mấy lần, bất quá nàng cũng không nhận ra là thứ gì, lại thêm bây giờ đều là tâm sự nặng nề, liền đành phải ngồi ở bên cạnh Phương Quý, đưa ngọc bội cho hắn, Phương Quý thuận tay tiếp nhận, dùng sức ném ra ngoài, mắng: "Có thể là vật gì tốt, chỉ là vật ước hẹn mà thôi..."
Vừa mắng, vừa nhìn lên trên đỉnh núi, nhưng thấy nửa ngày không có động tĩnh, cũng trở nên thất vọng.
Hùng hùng hổ hổ đứng dậy, lại nhặt ngọc phù trở về.
"Đây là tâm nguyện cuối cùng của Mạc tiên sinh, chúng ta cần đưa thứ này cho Dao tiên tử sao?" Tiểu Lý Nhi mặc dù nhìn ra tâm tình của Phương Quý không tốt, nhưng cũng chỉ có thể từ từ khuyên.
"Không đưa!" Phương Quý không nghĩ ngợi một chút nào nói.
Tiểu Lý Nhi cảm thấy nao nao, không hiểu nhìn hắn.
Phương Quý nặng nề thở dài: "Nếu thật sự đưa, chỉ sợ đây sẽ thật sự trở thành tâm nguyện cuối cùng của hắn..."
"Ngươi lo lắng Mạc tiên sinh..." Tiểu Lý Nhi kinh hãi, có một chút che miệng.
Phương Quý nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi cảm thấy hắn hiện tại có khẩu khí kia cùng với không có khẩu khí kia, còn có gì khác nhau?"
Lúc này Phương Quý mặc dù còn biểu hiện sự tỉnh táo ở trước mặt tiểu Lý Nhi, thế nhưng trái tim đã siết chặt, đạo tâm của Mạc Cửu Ca đã phế, đây là sự tình mà bất luận kẻ nào đều biết, mặc dù vào trận chiến ở trước sơn môn Thái Bạch Tông lúc trước, hắn xuất kiếm một lần nữa, dùng một kiếm chém Tam Anh, đến mức người ở trong thiên hạ đều cảm thấy, cái gọi là hắn đã bị phế bỏ, rất có thể là mưu kế của Triệu Chân Hồ mà thôi.
Triệu Chân Hồ truyền ra tin tức hắn bị phế, chính là vì giấu thanh kiếm này đi!
Nhưng Phương Quý lại biết không phải là như vậy.
Mạc Cửu Ca đã thật sự phế bỏ...
Một đại nam nhân, cả ngày chỉ biết núp ở trong nhà cỏ phía sau núi, uống rượu giải sầu, nhìn về phía tây nam, nhìn 100 năm, sự tình gì cũng đều chẳng muốn để ý, thậm chí ngay cả Thái Bạch Tông sắp bị diệt tới nơi, hắn cũng đều là bị tông chủ Thái Bạch Tông dùng mưu kế buộc ra tay...
Người như vậy, không phải đã phế đi thì là cái gì?
Có lẽ người khác không để ý đến việc hắn có phế đi hay không, chỉ nhìn xem hắn có thể xuất kiếm hay không...
Nhưng vấn đề của Mạc Cửu Ca lúc đó lại nghiêm trọng hơn, hắn đã không có dục vọng xuất kiếm...
Nếu như có thể, hắn sẽ một mực ở trong căn nhà cỏ kia, cho đến chết!
Mà trước đây Phương Quý cùng với tông chủ Thái Bạch Tông còn cảm thấy như vậy là không tốt, cho nên tông chủ mới thúc giục Mạc Cửu Ca đi đến Viễn Châu, lúc đầu Phương Quý đối với chuyện này cũng cảm thấy rất hứng thú, tông chủ tính toán không bỏ sót, nếu hắn an bài mấy người mình đến dây, như vậy Mạc lão cửu đương nhiên sẽ có thể giải trừ tâm bệnh, nói không chừng chỉ cần đi tới bên này, phần tâm bệnh kia liền tốt...
Nhưng sự thật lại tuyệt đối không phải như vậy!
Nếu nói trước kia Mạc Cửu Ca còn có một chút tưởng niệm, bây giờ lại ngay cả một chút tưởng niệm cũng không có.
Hắn vẫn là phế nhân như trước kia, nhưng Phương Quý lo lắng hắn rất nhanh sẽ biến thành người chết...
"Vương bát đản Triệu người lùn, ngươi không phải là chuyện gì cũng có thể tính được hay sao, làm sao lại tính cho sư đệ mình chết rồi?" Càng nghĩ trong lòng càng tức, Phương Quý nhịn không được mắng chửi: "Mạc lão cửu cũng quá không biết cố gắng, đó là nữ nhân gì, là tiên nữ không mặc quần áo sao? Kiếm Đạo của ngươi không phải rất lợi hại sao? Đi cướp đoạt đi, người nào cản trở ngươi liền chặt hắn, ngay cả đoạt cũng không nỡ đoạt, vậy còn nói cái gì mà ưa thích người ta! Còn có vị Dao tiên tử gặp quỷ kia, rất kiêu ngạo đúng không? Thế mà lại tuyệt tình như thế, chừa lại một chút mặt mũi cũng không được sao..."
Tiểu Lý Nhi thấy hắn mắng một vòng, cũng không dám khuyên hắn, chỉ yên lặng bồi tiếp hắn.
Nàng nhìn Ngọc Bút Phong một chút, lại liếc mắt nhìn Phương Quý đang chửi đổng lúc này, ngược lại không biết đã nhớ ra điều gì đó.
Cái đầu nhỏ nhẹ nhàng cúi thấp xuống, gần như dựa vào bả vai của Phương Quý.
"Ta quyết định!" Phương Quý bỗng nhiên ngừng tiếng mắng, đứng lên quả quyết nói.
Tiểu Lý Nhi bị hù giật mình, vội vã ngồi thẳng hỏi: "Quyết định cái gì?"
Phương Quý trừng tròng mắt, hung hăng nhìn thoáng qua phương bắc, nói: "Nhất định phải làm cho hai người bọn họ gặp nhau một lần!"
"Chuyện này..." Tiểu Lý Nhi hơi do dự, nói: "Dao tiên tử tiền bối nói là không muốn gặp..."
"Nàng nói thế nào thì phải nghe vậy sao?" Phương Quý tức giận bất bình, nói: "Chúng ta đi gặp nàng nói chuyện, gặp một lần cũng sẽ không mất khối thịt nào, ta nhìn ra được, kỳ thật lần này Mạc lão cửu trở lại đây, cũng chỉ là muốn gặp mặt nàng một lần mà thôi, nói không chừng sau khi gặp nàng, liền sẽ...liền sẽ..."
Hắn suy nghĩ một chút, thở dài nói: "Liền tối thiểu sẽ không muốn chết, sẽ thành thành thật thật trở về núi làm phế nhân!"