Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 969 - Chương 969: Cảnh Tượng Huyền Diệu

Chương 969: Cảnh tượng huyền diệu Chương 969: Cảnh tượng huyền diệu

"Bộp!" Túi vải màu đen rơi xuống, tiến vào trong tay của Phương Quý, nhìn xẹp lép, giống như là không có một chút trọng lượng nào.

"Thật sự dễ dùng như vậy?" Phương Quý kinh ngạc, sau đó thầm nghĩ: "Khó trách tông chủ lại muốn đòi hỏi, đây là muốn lưu lại cho con trai của hắn..."

"May mà ta không chịu đưa cho hắn..." Phương Quý mừng lớn, cầm túi vải xông vào trong sương mù, khẽ đảo cái túi.

"Sưu" một tiếng, cánh hoa đào kia, lại bị hắn đổ ra, chỉ là cánh hoa đào vừa mới định nghiền nát hắn, bây giờ lại trở thành phóng tới mảnh sương mù kia, vô tận lực lượng ẩn chứa ở phía trên hoa đào, trong chốc lát liền đánh lên tầng tầng đại trận kia, chỉ trong nháy mắt, liền thấy trận cơ sụp đổ, sương mù nồng nặc, đạo đạo cấm chế bị phá vỡ, lộ ra một chỗ cổ quái...

"Là ai thu thần thông của ta?" Mà vào lúc này, Dao tiên tử đang giao thủ cùng với Vụ Đảo Nam Phượng ở ngoài Dao Trì Quốc cũng kinh hãi, sau đó liền lại cảm thấy trận pháp bố trí ở sau núi bị hủy đi trong nháy mắt, càng khiến cho nàng hoa dung thất sắc, tâm thần cơ hồ đều đã thất thủ.

Nàng lập tức muốn xông về phía Ngọc Chân Cung, không ngờ được, Vụ Đảo Nam Phượng lại thừa cơ xuất thủ, đàn áp nàng.

"Đây chính là địa phương mà trước đó Mạc lão cửu chặt đứt linh mạch?" Mấy người Phương Quý phá huỷ tầng tầng cấm chế đại trận, vào lúc nhìn về phía trước, đã thấy sau khi sương mù tán đi, hiển lộ ra trước mắt, lại là một tòa cung điện cổ quái, nhìn cực kỳ cũ nát, thậm chí còn có một số khiếm khuyết, nhưng nó lại cứ tọa lạc ở nơi đó một cách bình thường, làm cho trái tim của người ta đập bình bịch, phảng phất như có thể cảm giác được, ở bên trong cung điện này, sắp có đạo uẩn tràn ra.

"Dao Trì Quốc làm sao lại có bực địa phương như thế này?" Nhìn thấy một màn này, đừng nói là hắn, liền ngay cả Mặc Thương lão tu cũng đều là mặt mũi tràn đầy kinh nghi.

"Đi mau!" Đi tới trước cửa chính tòa cung điện cũ nát, Phương Quý nhìn một chút, sau khi xác định không có cấm chế gì, liền dùng một cước đạp ra.

Ngó dáo dác đi vào, liền thấy toà cung điện này trống rỗng, không có vật khác, nhìn cũng không phải là chỗ thờ phụng thần linh, ngược lại càng giống như là có người ở, trước điện có một chút tiên hoa dị thảo, sau điện còn có một căn tiểu viện, sau viện chính là hậu điện, Phương Quý hiếu kỳ tìm một vòng ở trong điện này, bây giờ còn chưa phát hiện ra chỗ khác thường nào, chỉ có thể cảm giác được linh khí nồng đậm...

Độ dày đặc của linh khí ở nơi đây, cơ hồ có thể gọi là nồng đậm nhất mà Phương Quý từng thấy!

Cho dù là toà Linh Quật mà Thái Bạch Tông dùng để tồn trữ Đế Lưu Đạo Tương kia, cũng đều không có linh khí nồng đậm như vậy.

Linh khí ở trong toà Linh Quật kia, chính là lạnh, không có nửa điểm sinh khí.

Mà linh khí ở nơi đây, lại mang đến cho người ta một loại sinh khí bừng bừng, phảng phất như uẩn nhưỡng ra linh tính vậy.

Thậm chí có thể nói, đây cũng không thể được tính là linh khí, mà giống như là một loại cao cấp hơn...

Cùng loại với đạo uẩn trên ngọn đèn Âm Dương Lộ kia?

"Linh khí ở nơi này dư dả như vậy, chỉ sợ là đã sắp đạt tới trình độ của động thiên phúc địa..." Liền ngay cả tiểu Lý Nhi lúc này, khuôn mặt cũng tràn đầy kinh ngạc, nhịn không được nhỏ giọng mở miệng nói.

"Ta chưa nhìn thấy động thiên phúc địa, nhưng có cảm giác cũng không kém hơn bao nhiêu..." Phương Quý cũng không khỏi lẩm bẩm nói, trong lòng càng thêm nghi hoặc, bực tiên địa này, coi như là xuất hiện tại bất kỳ địa phương nào, hắn cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng hôm nay lại xuất hiện tại linh mạch của Dao Trì Quốc trong truyền thuyết bị Mạc lão cửu chặt đứt vào 100 năm trước, bởi vậy Dao Trì Quốc ở trong trăm năm nay, linh khí càng ngày càng trở nên thiếu thốn, bực địa phương có địa mạch khô kiệt như thế này, làm sao lại đản sinh ra bảo địa có linh khí dồi dào như thế?

"Không có khả năng...không có khả năng..." Không đợi Phương Quý nói ra nghi hoặc trong lòng, Mặc Thương lão tu ở sau lưng bỗng nhiên thì thào mở miệng, lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Hắn ở trước sơn môn Ngọc Chân Cung, vì cảnh báo, không tiếc chấn thương tâm mạch của chính mình, con đường tiếp theo, đều là do tiểu Lý Nhi kéo hắn đi, trên danh nghĩa là tiểu Lý Nhi thay Phương Quý cưỡng ép bắt hắn làm con tin, trên thực tế thì tương đương với vịn hắn đi đường, sợ hắn ngã sấp xuống, nhưng hiện tại đi tới bực địa phương này, hít thở mấy ngụm, liền ngay cả thương thế của hắn, cũng đều trở nên đỡ hơn mấy phần, nhưng hắn lại không có một chút vui mừng nào.

Ngược lại là càng ngày càng kinh ngạc, bỗng nhiên hô to: "Đi về phía sau, đi về phía sau!"

Phương Quý bị tiếng hô của hắn làm cho giật nảy cả mình, mắng: "Ngươi lại muốn làm sao?"

Mặc Thương lão tu vào lúc này đã trở nên có một chút kích động, cũng không biết hắn nghĩ tới điều gì, thần sắc thế mà trở nên có một chút khủng bố, quát to: "Ngươi không cần nhìn, nơi này không phải là nơi nào khác, chính là địa phương năm đó sư tôn ngươi ở cùng với Dao tiên tử, cũng là địa phương về sau sư tôn ngươi quấn quýt si mê không ngớt, đại khai sát giới...mau, mau dẫn ta đi ra sau điện nhìn một chút..."

"Địa phương mà Mạc lão cửu ở với tình nhân cũ?" Phương Quý lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn thoáng qua Mạc Cửu Ca, sau đó tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Đi ra sau điện, liền có thể thấy, nơi này lại là một phương tiểu viện, mọc đầy kỳ hoa dị thảo, thế mà mỗi một gốc đều là kỳ trân bất thế, Phương Quý dù sao cũng đã từng lăn lộn ở Đan Hỏa Tông, nhìn thoáng qua một chút liền nhận ra mấy loại trong đó, đều là trân bảo đương thời khó tìm.

Mà làm cho người ta chú ý nhất, chính là một gốc cổ thụ mọc ở chính giữa tiểu viện.

Gốc cổ thụ này đen nhánh, cành lá um tùm, cao khoảng chừng ba trượng, phía trên cành có một đống quả, chính là Tiên Đào.

"Đây chính là Bàn Đào Thụ..." Phương Quý chỉ nhìn một chút, hai mắt liền đã mở to: "Quả đào thế mà lớn như vậy..."

Tiểu Lý Nhi cũng không nhịn được bu lại, cả kinh nói: "Thanh Nhung Tử Văn, trời sinh đạo uẩn, đây...đây mới là Bàn Đào chân chính..."

Mà vào lúc hai người bọn hắn, tính cả Anh Đề, đều bị Tiên Đào đầy trên cành cây hấp dẫn, Mặc Thương lão tu đi theo mấy người bọn hắn tiến vào trong căn tiểu viện này, chợt trở nên trầm mặc, chỉ ngơ ngác nhìn về phía đông tiểu viện, một gốc cây nhỏ trong dị thảo.

Gốc cây nhỏ dài chừng ba thước, giống như là bồn hoa, nhưng lại vô cùng tươi tốt, so sánh vói Bàn Đào Thụ, nó liền lộ ra vẻ cực kỳ không đáng chú ý.

Nhưng nếu cẩn thận cảm ứng, liền sẽ phát hiện ra, nó mới là trung tâm của căn tiểu viện này, hoặc nói là trung tâm của toàn bộ động thiên phúc địa, bởi vì từ trên người của nó, lại có thể cảm nhận được lực hút vô tận, đang hấp dẫn vô tận linh khí ở giữa thiên địa tới...

Linh khí ở nơi đây nồng đậm như vậy, có thể sinh ra vô số kỳ hoa dị thảo, có thể khiến cho Bàn Đào Thượng Cổ sinh ra từng đống quả lớn, đều là công lao của nó.

Bởi vì nó đã hấp dẫn toàn bộ linh khí tới, mới khiến cho nơi đây trở thành bực cảnh tượng huyền diệu này.

Bình Luận (0)
Comment