Theo Phương Quý thấy, những lời đồn tại Dao Trì Quốc này, chỉ sợ là cũng không thoát được liên quan với Mặc Thương lão tu, vào sau khi Mạc Cửu Ca buông tay đại sát năm đó, tu sĩ Dao Trì Quốc thế hệ trước đã không còn nhiều lắm, người biết được sự kiện kia lại càng ít, nguyên nhân cũng chính là vì đây, lời đồn mới có thể trở nên lợi hại như vậy.
Hắn vốn là vì tình mà cuồng, nổi giận chém Tiên Linh, nhưng cho dù chém, cũng là chém Tiên Linh do chính hắn mang tới, sáu tông mười hai tộc chợt xuất thủ, không nói là gieo gió gặt bão, cũng là song phương chém giết vì đoạt bảo, chết cũng xứng đáng.
Thế nhưng bây giờ lời đồn truyền đến truyền đi ở trong Dao Trì Quốc, lại biến tấu.
Đầu tiên là Tiên Linh do Mạc Cửu Ca mang tới, lại biến thành Tiên Linh vốn có của Dao Trì Quốc, mà đoạn chuyện xưa của hắn cùng với Dao tiên tử, tiếp đó hắn bởi vì tình mà giận lại bị che giấu, đến mức trở thành một tên điên lấy oán trả ơn, phát điên giết người...
Mà ở trong quá trình này, Mặc Thương lão tu là người duy nhất chứng kiến việc này, há lại sẽ không có trách nhiệm?
Mặc Thương lão tu nghe lời nói của Phương Quý, run rẩy nửa ngày, mới chậm rãi nói: "Lão phu có thể nói cái gì?"
"Sự tình sư tôn của ngươi buông tay đại sát, chẳng lẽ là giả?"
"Coi như là sáu tông mười hai tộc ngay lúc đó, xác thực không có ôm thiện ý quá lớn, nhưng tội cũng không đáng chết..."
"Còn sự tình Tiên Linh, dù sao thì cũng đã bị hắn chém, nói hay không nói, lại có ý nghĩa gì?"
"Về phần chuyện xưa giữa hắn cùng với Dao tiên tử..." Mặc Thương lão tu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào con mắt của Phương Quý, nói: "Lão phu xác thực đã từng giúp nàng giấu diếm, lúc trước nếu không phải ngươi lừa ta, ta cũng sẽ không nói ra, thế nhưng chuyện này có lỗi sao? Dao tiên tử ở trong 100 năm này, tu vi dần dần tăng lên, ẩn ẩn trở thành minh chủ của tiên môn Dao Trì Quốc chúng ta, Dao Trì Quốc lớn như vậy, cũng đều là nhờ vào nàng chống đỡ, lão phu làm sao lại không cân nhắc một chút vì nàng?"
Nói đến chỗ này, hắn dường như có một chút kích động.
Phương Quý thì hừ một tiếng, nói: "Cho nên, ngay cả kẻ biết chân tướng như ngươi cũng không chịu nói, chỉ trích lên trên đầu của sư tôn ta, cho tới bây giờ, những tu sĩ Dao Trì Quốc các ngươi kia, cũng đều cảm thấy sư tôn ta thiếu nợ bọn hắn, đều cảm thấy là sư tôn ta lấy oán trả ơn!"
Mặc Thương lão tu cao giọng nói: "Nhưng hắn xác thực đã từng đại khai sát giới..."
"Nhưng bọn hắn sẽ quan tâm đến việc đại khai sát giới sao?" Phương Quý giận dữ mắng một câu, nói: "Bọn hắn hận sư phụ ta như vậy, chẳng lẽ không phải là bởi vì linh mạch bị chém?"
Mặc Thương lão tu nhất thời nghẹn lời, hoàn toàn nói không ra lời.
Hắn chỉ quay đầu nhìn về hướng cây nhỏ kia, thẳng đến lúc này, trên mặt mới hiện ra vô tận nghi ngờ: "Không nghĩ tới, không nghĩ tới căn nguyên linh khí của Dao Trì Quốc dần dần khô kiệt, lại là ở chỗ này, chỉ là...chỉ là lão phu vẫn nghĩ không ra, nàng đã làm như thế nào..."
"Gốc Tiên Linh này...năm đó lão phu đã tận mắt nhìn thấy bị Mạc Cửu Ca chém..."
Nghe hắn nói, tiểu Lý Nhi cũng lặng lẽ kéo tay của Phương Quý, nói: "Đúng thế, năm đó Mạc tiên sinh cùng với Dao tiên tử, nếu như tâm đầu ý hợp, hết thảy đều viên mãn, như vậy lúc ấy hai người bọn họ lại là làm sao bỗng nhiên xảy ra bất hoà?"
"Còn có, nếu như năm đó Mạc tiên sinh chém, chính là gốc Tiên Linh này, vậy thì gốc cây nhỏ bây giờ này là cái gì?"
Càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy kỳ quái, tối thiểu là từ trong lời nói của Mặc Thương lão tu, gốc Tiên Linh này so với trăm năm trước đó, khẳng định không giống với lúc trước, trăm năm trước, gốc Tiên Linh kia khiến cho linh khí của Dao Trì Quốc dần dần khôi phục, hoàn cảnh tu hành càng ngày càng tốt, thế nhưng bây giờ, nó lại đang không ngừng rút linh khí trong thiên địa ra, khiến cho căn tiểu viện này trở thành động thiên phúc địa, nhưng Dao Trì Quốc, lại là càng ngày càng hoang vu...
Mà nghi hoặc của Mặc Thương lão tu lúc này, không thể nghi ngờ cũng là vấn đề này.
"Cần gì phải quan tâm?" Phương Quý cũng tính toán một lần trong lòng, phát hiện ra nghĩ mãi mà không rõ, liền không nghĩ nữa.
Lúc trước hắn chính là muốn biết được chân tướng, nhưng bây giờ phát hiện ra những chuyện này, cũng đã cảm thấy không xê xích gì nhiều.
Quay đầu nhìn thoáng qua Mạc Cửu Ca, chỉ thấy hắn vẫn như khối băng, không rõ sống chết, trong lòng lại trở nên nóng nảy, dùng hai ~ ba bước chạy tới bên cạnh Mạc Cửu Ca, dùng thần thức truyền âm nói cho hắn: "Này, ngươi có nghe được không, chúng ta đều đã biết sự tình vào trăm năm trước..."
Nhưng Mạc Cửu Ca cũng không có phản ứng.
Phương Quý lại nói: "Chúng ta biết trăm năm trước ngươi không có giết người sai, tu sĩ Dao Trì Quốc đã trách oan ngươi..."
Mạc Cửu Ca vẫn không có mảy may biến hóa.
Phương Quý cũng không khỏi trở nên nổi nóng, quát lên: "Ta sẽ giết sạch tu sĩ Dao Trì Quốc trút giận thay cho ngươi..."
Mặc Thương lão tu cảm thấy kinh hãi, trừng to mắt nhìn Phương Quý.
Tiểu Lý Nhi cũng không khỏi có một chút khẩn trương.
Nhưng Phương Quý nói xong, lại vẫn chỉ nhìn Mạc Cửu Ca, con mắt ngay cả nháy cũng không nháy.
Sau nửa ngày, thấy Mạc Cửu Ca vẫn không có phản ứng, hắn rốt cục cũng nổi giận, thực sự không biết phải làm sao bây giờ.
"Phương Quý ca ca, tối thiểu nhất..." Tiểu Lý Nhi thấy hắn ủ rũ, đi tới bên cạnh khuyên nhủ: "Vị lão tiền bối này, đã biết chân tướng linh khí khô kiệt..."
"Hắn biết thì có tác dụng gì!" Phương Quý tức giận nhìn Mặc Thương lão tu một cái: "Ai biết hắn có thể lừa gạt một lần nữa hay không?"
Mặc Thương lão tu nghe Phương Quý nói, đồng dạng cũng lộ ra vẻ mặt ngột ngạt cùng với bi thương, một lát sau, hắn mới chậm rãi lắc đầu, nói: "Chuyện này, lão phu sẽ không giấu diếm, chỉ cần lão phu không chết, sẽ luôn để cho tu sĩ Dao Trì Quốc biết chân tướng nơi đây..."
"Bọn hắn biết lại có tác dụng gì?" Phương Quý nổi giận đùng đùng, đá Mạc Cửu Ca một cước, nói: "Người cũng đều đã biến thành dạng này!"
Mặc Thương lão tu trở nên trầm mặc, không nói nữa.
Đương nhiên đối với chuyện này hắn cũng là vô tội, Mạc Cửu Ca cũng không phải là do hắn làm hại.
Nhưng hiện tại Phương Quý nổi giận, chính mình lại xác thực giấu diếm một ít chuyện, lúc này làm sao tiện trả lời?
"Con bà nó, mặc kệ, trước tiên thu hồi lại đồ của nhà ta!"
Phương Quý nhìn Mạc Cửu Ca nằm một đống, bỗng nhiên trở nên hung ác, nhảy dựng lên, tiện tay ném một cái túi càn khôn cho Anh Đề đã hái tất cả Bàn Đào trên cây, đang cuộn người nằm ở một bên, bảo nó nhổ hết linh dược trong sân bỏ vào, còn hắn thì nhanh chân đi về phía cây nhỏ ở trung tâm tiểu viện, không khách khí một chút nào, chộp tay tới muốn nhổ lên...
Không hề nghi ngờ, gốc cây nhỏ này chính là hạch tâm của toàn bộ động thiên phúc địa.
Bởi vì có vô tận linh khí do nó đưa tới, cũng tăng thêm sự ôn dưỡng, mới khiến cho nơi này trở thành một chỗ huyền diệu, linh dược bảo tài gieo xuống ở chỗ này, sẽ phi tốc sinh trưởng, dược hiệu cực giai, tu luyện ở chỗ này, tiến triển liền sẽ cực nhanh, làm ít công to, thậm chí có thể nói, coi như thả một vạc nước bình thường ở chỗ này, chỉ sợ qua không bao nhiêu thời gian, cũng sẽ biến thành linh dịch trân dị đến cực điểm...