"Không xong rồi, nhanh rời đi..." Dao tiên tử nghe tiếng ma hống kia, cảm thụ được cỗ quỷ khí đáng sợ vô biên kia, sắc mặt bỗng nhiên trở nên tái nhợt không gì sánh được, nàng bỗng nhiên kéo ống tay áo của Mạc Cửu Ca, hô lên: "Người Tôn Phủ mang đến một kiện tuyệt thế hung binh, ta nhìn ra được, bọn hắn muốn bắt ngươi đi, cũng là vì luyện thành kiện tuyệt thế hung binh kia, bây giờ...Dao Trì Quốc đã không ngăn cản nổi, ngươi...ngươi vẫn nên mau mau đi thôi..."
"Dao Trì Quốc đã không ngăn cản nổi?" Mặc Thương lão tu nghe vậy, sắc mặt lập tức kinh hãi.
"Nàng lại bắt đầu lo lắng cho Mạc tiên sinh, chẳng lẽ nàng..." Tiểu Lý Nhi ân cần nhìn Dao tiên tử cùng với Mạc Cửu Ca, trong mắt tràn đầy chờ mong.
"Bụng có một chút đói bụng..." Phương Quý nghĩ đến.
"Không cần sốt ruột!" Mà cảm thụ được cỗ quỷ khí mãnh liệt kia, nhìn Dao tiên tử có một chút kinh hoảng trước mắt, Mạc Cửu Ca lại chậm rãi lắc đầu.
Sau đó hắn từ từ ngồi lên trên tảng đá dưới Bàn Đào Thụ, nói: "Kỳ thật ta còn có một vấn đề!"
Dao tiên tử hơi kinh hãi, hỏi: "Vấn đề gì?"
Mạc Cửu Ca lẳng lặng nhìn Dao tiên tử, nói khẽ: "100 năm trước, vì sao nhất địch phải chia lìa?"
Vì sao phải chia lìa?
Bây giờ tuyệt thế hung binh đang thức tỉnh ở bên ngoài, vô tận ma khí đều đang cuồn cuộn tụ hợp về phía góc đông bắc, phát ra hung uy, đã khiến cho mỗi một vị tu sĩ đều có thể cảm nhận được sự bất an dâng lên từ trong đáy lòng, mặc dù vào sau khi Dao tiên tử trở về, sự trùng kích của Quỷ Thần đối với Dao Trì Quốc đột nhiên yếu đi, nhưng chuyện này giống như là sự bình tĩnh trước khi bão tố tiến đến, ngược lại càng khiến cho người ta lo lắng...
Bây giờ, hoặc là đào tẩu, hoặc là thừa dịp tuyệt thế hung binh chưa thành, tiến đến nghênh chiến, cũng đều là sự tình gấp gáp nhất, không thể để dở dang.
Nhưng vào lúc này, Mạc Cửu Ca chợt hỏi một vấn đề như thế.
Không lý giải nhất chính là Mặc Thương lão tu, trong lòng có một cỗ uất khí không có chỗ phát tiết, bỗng nhiên cảm thấy mình già rồi.
Con mẹ nó đã đến lúc nào rồi còn nói chuyện này?
Sinh tử an nguy của Dao Trì Quốc chúng ta, các ngươi đều không để ở trong lòng sao?
Phương Quý cùng với tiểu Lý Nhi ngược lại là tốt hơn một chút, bọn hắn cũng bị vấn đề của Mạc Cửu Ca khơi gợi lên sự hứng thú, dù sao thì chuyện cho tới bây giờ, bọn hắn cơ hồ đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện phát sinh vào 100 năm trước, nhưng lại chỉ có hoàn toàn không hiểu đối với điểm này, đầu óc mơ hồ.
Dựa vào lời nói của Mặc Thương lão tu trước đây, vào thời điểm Mạc Cửu Ca mới đến Dao Trì Quốc, dùng Tiên Linh cứu linh mạch, dùng Kiếm Đạo ép các tộc, Ngọc Chân Cung vốn đã gần như diệt vong, dần dần đạt đến đỉnh phong, mà Dao Trì Quốc sắp gặp phải quẫn cảnh linh mạch khô kiệt, cũng bắt đầu đạt được sự làm dịu, các tộc chịu phục, linh mạch khôi phục, Bàn Đào nở hoa kết trái một lần nữa, mà đôi tình nhân này càng là tâm đầu ý hợp...
Dường như hết thảy tất cả, đều đã bắt đầu phát triển về phía phương hướng tốt, đơn giản chính là tất cả đều vui vẻ.
Mà sau đó, lại là bởi vì trong lúc Dao tiên tử bỗng nhiên quyết liệt cùng với Mạc Cửu Ca, đưa đến mọi chuyện không cần thiết như bây giờ.
Như vậy, lúc ấy tại sao hai người bọn hắn phải quyết liệt?
Phương Quý từ lúc vừa mới bắt đầu, liền lưu ý đến điểm này, còn nghĩ tới rất nhiều.
Tôn Phủ giở trò quỷ?
Hay là còn có điều bí ẩn gì mà bọn hắn không biết?
Nghĩ như vậy, sự hiếu kỳ bị câu lên, sự tình đói bụng cũng đều ném ra sau ót, chỉ dỏng lỗ tai lên nghe.
"Đều đã đến lúc này, ngươi còn muốn hỏi chuyện này?" Dao tiên tử cũng đều bị vấn đề này của Mạc Cửu Ca làm cho ngây người, một lát sau, mới run giọng nói.
"Đối với ta mà nói, vấn đề này rất trọng yếu!" Mạc Cửu Ca chậm rãi gật đầu, sắc mặt thế mà lộ ra sự bình tĩnh lạ thường.
Nhìn thấy hắn bình tĩnh như vậy, Dao tiên tử liền đột nhiên cảm giác được trong lòng run lên, dường như cảm thấy hắn không nên bình tĩnh như vậy, loại cảm giác này, khiến cho trong nội tâm nàng cũng không hiểu thấu sinh ra một cỗ nộ khí, nộ khí này tới hoàn toàn không có đạo lý, nhưng lại chân chân chính chính xuất hiện, cũng khiến cho nàng thế mà nhất thời khó mà trở nên tự cao, thanh âm cũng đều đang run rẩy, bỗng nhiên gào thét đối với Mạc Cửu Ca.
"Vì cái gì nhất định phải chia lìa?" Thanh âm của nàng hình như có một chút cuồng loạn: "Bởi vì ngươi tuyệt đối không đáng tin!"
"Cái gì?" Phương Quý hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là loại đáp án này, lập tức cảm thấy kinh hãi.
Trong lòng của tiểu Lý Nhi cũng không khỏi thầm nghĩ: "Mạc tiên sinh dù sao cũng đáng tin hơn một chút so với Phương Quý ca ca..."
Mặc Thương lão tu vội vàng nghĩ: "Nếu thật sự có hung binh sinh ra, Dao Trì Quốc chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Ta đã nói với ngươi..." Thần sắc của Dao tiên tử có vẻ hơi điên cuồng: "Từ nhỏ ta đã nhìn thấy, chính là một Ngọc Chân Cung càng ngày càng yếu đuối, cái ta nhìn thấy chính là phụ thân không để ý tới thế sự, còn có đệ đệ kiêu ngạo tự đại, không biết tự lượng sức, ta nhìn thấy Ngọc Chân Cung đã đang càng ngày càng lụn bại, nhưng bọn hắn vẫn hoàn toàn không biết gì cả, không khuyên nhủ được, cho nên từ khi đó, ta liền chán ghét bọn hắn, cho nên ta đã thề, nếu như ta muốn tìm đạo lữ, vậy ta nhất định sẽ tìm người có thể dựa vào, tìm người có thể khiến cho ta đứng ở trên đỉnh Dao Trì Quốc..."
Mạc Cửu Ca nghe thế, nhẹ nhàng gật đầu, dường như Dao tiên tử xác thực đã nói với hắn như thế.
Ngược lại là Phương Quý cùng với tiểu Lý Nhi, nghe ngược lại là có một chút không hiểu, nghĩ thầm nếu là như vậy, vậy thì Mạc lão cửu không phải là rất thích hợp sao?
Dựa vào tu vi Kiếm Đạo của hắn, muốn để cho Dao tiên tử đứng ở trên đỉnh Dao Trì Quốc, sẽ rất khó sao?
Cho dù là đứng trên đỉnh Viễn Châu, trên đỉnh Bắc Vực, cũng đều không phải là nói chơi?
"Lại về sau, ta gặp được ngươi..." Thanh âm của Dao tiên tử bỗng nhiên thấp xuống, nói: "Đó là vào thời điểm phụ thân ta vẫn lạc, đệ đệ ta cũng bị người ám toán, Ngọc Chân Cung chúng ta đã là ăn bữa hôm lo bữa mai, tùy thời có khả năng bị sáu tông mười hai tộc nuốt hết, sau đó ta gặp được ngươi, khi đó ngươi mới trở về từ Bất Tri Địa Tây Hoang, lúc ấy ngươi máu me khắp người, ngồi ở bên hồ, ta đưa đan dược chữa thương cho ngươi, ngươi liền cám ơn ta vì đã cứu mạng, kỳ thật ta biết, khi đó ngươi bất quá chỉ là đang đùa ta, trên người ngươi nhiễm nhiều máu như vậy, kỳ thật đều là của người khác..."
"Mà lần nhận biết ngươi kia, đã cải biến vận mệnh của Dao Trì Quốc chúng ta..." Thanh âm của nàng thật thấp, dường như đã đắm chìm ở trong chuyện cũ: "Lúc ấy ta căn bản không nghĩ tới, Kiếm Đạo của ngươi lại kinh diễm như vậy, sáu tông mười hai tộc nhìn chằm chằm, Ngọc Chân Cung đại nạn lâm đầu, linh khí Dao Trì Quốc suy kiệt, đối với ngươi mà nói đều là sự tình rất đơn giản..."