Loại cảm giác này, cũng làm cho nàng lập tức nghĩ tới điều gì, bờ môi khẽ run.
"Ngươi là đang muốn chứng minh với ta điều gì sao?"
"Thật sự không thoải mái khi bị người nhìn..." Mà vào lúc này, Mạc Cửu Ca xếp bằng ở trong hư không, nghênh đón khí thế hung ác của Quỷ Thần trăm trượng trước mặt, tâm tư lại có một chút trở nên trấn định, lúc này ở bốn phương tám hướng, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hắn cùng với trên người vị Quỷ Thần trăm trượng kia, nhưng cảm thụ của hắn, lại là một số ánh mắt càng xa hơn, ví dụ như người nào đó ở trong địa mạch ngoài trăm dặm, ví dụ như một đám mây ở nơi càng xa hơn.
"Nếu như có sư huynh ở đây thì thật tốt, hắn nhất định sẽ biết làm như thế nào để đối phó với những kẻ kia..." Sau đó hắn chậm rãi đứng dậy nói: "Ta cũng không phải là không am hiểu, chỉ là ngại phiền!"
Vừa nói chuyện, hắn đã đứng dậy, nắm Phù Đồ Kiếm ở trong tay, nghênh đón vô tận quỷ khí, áo bào trắng tung bay.
"Ngươi là thiên tài Kiếm Đạo, nhưng ngươi quá kiêu ngạo..." Vị Quỷ Thần trăm trượng ở trước người hắn, truyền ra thanh âm của Nam Phượng, trong thanh âm kia, dường như có một chút phiền muộn và bi phẫn: "Ta là người hầu của Đế Tôn, ngươi lại bức ta như vậy, chẳng lẽ liền không sợ sự cuồng vọng này sẽ hại chết chính ngươi sao?"
Vừa nói chuyện, cỗ ma thân trăm trượng kia, đột nhiên bước ra một bước, bàn tay to lớn giống như núi cao, ầm ầm chộp về phía trước.
Tại thời điểm này, ma chưởng xuất hiện khắp nơi, thiên địa bỗng nhiên xuất hiện từng vết rạn, giống như là cả phiến thiên vỡ vụn như băng mỏng, cuồng phong mạnh mẽ không có cách nào hình dung quét ra ngoài, khiến cho người tu hành ở trong vòng mười dặm nơi đây, không câu nệ tu vi như thế nào, đều thổi toàn bộ té xuống mặt đất, mà dư ba lan tràn ra, thế mà ngay cả bốn cánh hoa đào còn sót lại trên không Dao Trì Quốc kia cũng đều bị đánh tan.
"Chơi lớn rồi?" Phương Quý lúc này đã sớm tránh ra phía xa xa, cũng đã giật mình thôi động con mắt quái dị, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, giữa trán liền bỗng nhiên đau nhức kịch liệt, vội vàng nhắm lại, ở trong tầm mắt, hắn thế mà thấy được biển máu vô tận, dường như muốn kéo chính mình lọt vào.
Đây đã tuyệt đối không phải là một vị Quỷ Thần, mà thậm chí là đại biểu cho một loại cảnh giới chí tà nào đó.
Lúc này hắn vẫn không lý giải được cảnh giới kia là cái gì, nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng...
"Thứ đồ chơi này, chỉ sợ là tông chủ sư bá tới cũng không giải quyết được?"
Mà vị sư tôn không đáng tin cậy nhà mình này...
"Ngươi nên tập trung lực lượng vào chỗ của ta!" Mà đón một chưởng tạo nên tầng tầng lực lượng Quỷ Thần kia, cũng nhìn thấy bộ dáng đáng thương của đám tu sĩ chung quanh giống như bị núi đá đặt trên người kia, Mạc Cửu Ca nghênh đón chính diện vị Quỷ Thần trăm trượng kia lại chậm rãi lắc đầu, đến lúc này, hắn thế mà còn đang nói chuyện, sau đó hắn giống như là làm như không thấy đối với bàn tay to lớn của Quỷ Thần, ngược lại là từ từ nâng Phù Đồ Kiếm lên trước người...
Búng tay phủi kiếm, kiếm âm vang lên.
Một tiếng kiếm âm vang lên, dường như hết thảy đều đọng lại.
Bao quát cả hư không cơ hồ muốn sụp đổ kia, cũng bao quát cả quỷ ý cùng với tinh thần tu sĩ tán loạn xung quanh kia.
"Không phải như vậy thì chỉ sợ không sử ra được một kiếm này..." Mạc Cửu Ca nói xong, kiếm ý tràn ngập trong nháy mắt, giữa thiên địa nổi lên một biển tuyết trắng mênh mông.
"Đó là gì?" Đối mặt với mảnh kiếm ý trắng xóa kia, tất cả mọi người nhắm mắt lại theo bản năng, Mặc Thương lão tu ở trong Ngọc Chân Cung xa xa nhìn về nơi đây cũng là như thế, hai mắt gắt gao nhắm lại, nhưng trong lòng lại có vô số nghi vấn, nhịn không được lớn tiếng gào thét.
Vào lúc người khác đều đang nhắm mắt, Dao tiên tử lại không nhắm mắt, nàng ngược lại là dị thường cố chấp, mở to hai mắt nhìn đạo kiếm quang kia, trong hai mắt, thế mà bắt đầu có máu tươi chảy xuống, thanh âm của nàng vào lúc này lại có vẻ vô cùng bình tĩnh: "Trước kia vào thời điểm hắn ở với ta, luôn luôn nói một ít lời vô cùng cuồng vọng, một câu ngông cuồng nhất trong đó, chính là kiếm thứ chín mà hắn nói tới..."
"Hắn đã từng nói, nếu như một kiếm này được tìm hiểu ra hoàn chỉnh, hắn sẽ đánh bại tất cả thiên kiêu Đông Thổ..."
"Thậm chí hắn sẽ đẩy ra một cánh cửa xưa nay chưa từng có, nhìn thấy một cảnh giới mới..."
"Bực cuồng ngôn này, đổi thành ai cũng sẽ không tin tưởng, đúng không?"
"Lại dám lấn ta..." Vào thời điểm kiếm khí trắng xoá giống như biển tuyết trắng kia bày ra khắp toàn bộ hư không, tất cả mọi người đã không dám nhìn thẳng vào mảnh kiếm khí này, trong lòng hoảng sợ, đơn giản là không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, thế nhưng Vụ Đảo Nam Phượng nghênh đón mảnh kiếm khí này, hoặc nói là Quỷ Thần trăm trượng, vào lúc này lại bị khơi dậy vô tận lửa giận.
Anh quang nhập ma thân, Vụ Đảo Nam Phượng giống như là đã bỏ đi hình thái sinh mệnh của mình, dung nhập thành một bộ phận của Quỷ Thần, chuyện này đối với hắn mà nói, tất nhiên là tuyệt vọng, không cam lòng, phẫn nộ, còn có hận ý không có cách nào hình dung.
Hắn yêu thích cái đẹp, cuồng ngạo, lại có thân phận cùng với địa vị dưới một người trên vạn người, làm sao cam tâm hóa thành Quỷ Thần?
Hắn là bị Mạc Cửu Ca buộc tới mức độ này, cho nên hắn cực hận Mạc Cửu Ca.
Bây giờ dung nhập vào Quỷ Thần, mọi thứ đều đã bị huỷ hoại, tưởng niệm duy nhất của hắn, chính là mượn lực lượng của vị Quỷ Thần này để báo thù, mà hắn xác thực cũng có cảm giác mình có thể làm được, trong một sát na hóa thành Quỷ Thần, hắn liền cảm thấy lực lượng kinh người trong ma thân trăm trượng.
Loại lực lượng kia cho dù là trước đây làm tu sĩ Nguyên Anh cao giai cũng đều không thể lĩnh hội tới, chỉ cảm thấy thiên địa bị trói buộc bởi một ý niệm của mình, chỉ cảm thấy phương thế giới này ở trước mặt ma thân của mình lộ ra vẻ vô cùng yếu ớt, hắn thậm chí còn có một loại cảm giác, mình giống như có thể hủy diệt tất cả mọi thứ...
Nhưng cũng vào lúc hắn vừa mới cảm nhận được loại cảm giác này, kiếm khí sáng như tuyết kia đã bày khắp thiên địa.
Hắn ở trong mảnh kiếm khí này, thế mà ẩn ẩn cảm nhận được một loại ý cảnh không thua mình ở trên cảnh giới, thậm chí là muốn áp chế chính mình.
Chuyện này khiến cho hắn vừa phẫn nộ, vừa ủy khuất!
Nếu như chính mình hóa thành Quỷ Thần, cũng vẫn còn bị một kiếm kia áp chế, vậy mình luyện chế vị Quỷ Thần này lại có ý nghĩa gì?
Chính mình đi đến Viễn Châu gây ra trận tai hoạ này, còn có ý nghĩa gì?
Cỗ không cam lòng cháy hừng hực trong lòng kia, đột nhiên khiến cho hắn sinh ra biến hóa trên tâm cảnh, giãy giụa mãnh liệt, ma diễm ngập trời phóng lên tận trời, trong chốc lát liền đánh cho kiếm khí sáng như tuyết vắt ngang giữa thiên địa kia đến chia năm xẻ bảy, giống như là núi lửa dâng lên, băng tuyết che phủ ở trên miệng núi lửa nhìn như là ngàn năm không thay đổi kia, nhưng ở dưới lực lượng của núi lửa, lại yếu ớt không chịu nổi một kích.