Thôi diễn đến tận đây, người đánh cờ Kỳ Cung bỗng nhiên mở mắt, trên mặt mũi tràn đầy vẻ khó có thể tin.
"Lại là tử lộ?"
"Coi như dựa vào đường hắn đi lúc trước, sau khi thôi diễn Thái Bạch Cửu Kiếm đến cực hạn, cũng là đường chết?"
"Vậy thì hắn..."
"Xong, Mạc lão cửu sắp gặp xui xẻo?" Mọi người đều nhìn ra sự khác biệt, cũng có lo lắng khác biệt.
Người khác nhìn ra chính là biến hóa trong Kiếm Đạo của Mạc Cửu Ca, Phương Quý nhìn ra chỉ là Mạc Cửu Ca dường như đã bị ma khí ngập trời áp chế, đến lúc này, cho dù biết chính mình dùng con mắt quái dị nhìn về phía Mạc Cửu Ca, sẽ có khả năng bị ma ý phản phệ, hắn cuối cùng cũng không lo được, vội vàng mở con mắt quái dị ra, nhìn về phía chiến trường, sau đó tâm thần trở nên lạnh buốt trong lúc nhất thời.
Song phương lúc này, hoả diễm thần niệm đều đã bành trướng đến cực hạn.
Hoả diễm thần niệm của Mạc Cửu Ca ngưng tụ, hội tụ về một nơi, lại sáng tỏ tới cực điểm, giống như mặt trời.
Mà hung thần trăm trượng kia, lại là hoả diễm tràn ra dữ dội, giống như một vùng biển lửa.
Vốn là song phương giằng co, nhưng theo từng đoá hoa đào kia rơi xuống, thanh thế của vùng biển lửa kia liền trở nên to lớn hơn, thôn phệ hết thảy, dần dần áp chế thần quang của Mạc Cửu Ca, đến cuối cùng, thế mà còn xâm chiếm từng bước, khiến cho thần niệm của Mạc Cửu Ca sụp đổ từng chút từng chút.
Giống như U Minh đã bao phủ thế giới, không còn nửa điểm ánh sáng.
Chênh lệch lực lượng giữa song phương rõ ràng như thế, vị sư tôn không chịu cố gắng nhà mình kia, lại còn có thể làm được gì?
"Phù..." Hoả diễm thần niệm của Mạc Cửu Ca, đột nhiên biến mất sạch sẽ.
Phương Quý nhìn một màn kia, suýt nữa ngã nhào té lăn trên đất, còn tưởng rằng mình nhìn lầm...
Hắn thấy hoả diễm thần niệm của Mạc Cửu Ca đã bị ma diễm áp chế, rõ ràng không ngăn cản nổi, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, thế mà biến mất?
Bây giờ Phương Quý cũng hiểu được, những gì bây giờ mình dùng con mắt quái dị nhìn thấy, kỳ thật chính là thần niệm.
Đạo tâm càng cường đại, thần niệm sẽ càng cường đại, hoả diễm sẽ càng mạnh.
Mà bây giờ, Mạc Cửu Ca thi triển kiếm cuối cùng trong Thái Bạch Cửu Kiếm, tranh chấp cùng với Vụ Đảo Nam Phượng, lúc đầu đấu chính là đạo tâm, hoặc là nói là Mạc Cửu Ca đang dùng đạo tâm của mình để đối kháng với Quỷ Thần Hung Binh do Vụ Đảo Nam Phượng chế tạo ra kia.
Trước đây hắn dùng con mắt quái dị nhìn Mạc Cửu Ca xếp bằng ở giữa không trung, liền nhìn thấy thần niệm của hắn lúc mạnh lúc yếu, lúc mạnh cơ hồ phủ kín toàn bộ chân trời, khi yếu cơ hồ nhỏ đến mức nhìn không rõ ràng, điều này nói rõ tâm thần của Mạc Cửu Ca đang có biến hóa nghiêng trời lệch đất, chuyện này có lẽ có quan hệ cùng với tâm tư của hắn, nhưng vô luận như thế nào, vào thời điểm ngăn địch, thần niệm của hắn nhất định sẽ cực kỳ cường đại.
Sự thật cũng là như thế, kiếm thứ chín của Thái Bạch Cửu Kiếm, hoặc nói là lúc nửa kiếm kiếm thứ chín kia được thi triển ra, thần niệm của hắn xác thực đã đạt đến cực điểm, giống như là vòng tròn hắn vẽ ra kia, đại biểu cho đạo tâm của hắn từ đây không rò rỉ, đã đạt đến cực hạn, không biến hóa nữa.
Đến lúc này, hắn thậm chí muốn quăng kiếm cũng đều có thể!
Một khi quăng kiếm, Kiếm Đạo tu vi có lẽ sẽ không có, nhưng tâm cảnh của hắn lại viên mãn.
Tâm Kiếm nhất mạch, nguyên bản chính là tâm cảnh phía trước, kiếm ở phía sau.
Tâm cùng với kiếm, ở trong nửa kiếm trước của kiếm thứ chín Thái Bạch Cửu Kiếm, cũng đã đạt đến cảnh giới hợp nhất và hoàn mỹ nhất.
Cho nên hắn mới có thể mượn nửa kiếm này, vạch ra vòng tròn hoàn mỹ kia.
Chỉ bất quá, giống như lời nói của Vụ Đảo Nam Phượng, vòng tròn của Mạc Cửu Ca kia, cuối cùng chỉ là giả, ba kiếm phía sau của hắn, có thể nói đều là giả, mặc dù Mạc Cửu Ca đã từng nói, chỉ cần tâm của mình là thật, Kiếm Đạo lĩnh ngộ ra chính là thật, thế nhưng những lĩnh ngộ kia của hắn, cuối cùng chỉ là lĩnh ngộ của hắn, kiếm ý cao thâm đến đâu, cũng vẫn phải đối mặt với cái sự thật kia, đó chính là viên mãn đã không còn viên mãn...
Cho nên nửa kiếm phía trước, cơ hồ là tất bại.
Nhưng mặc dù biết tất bại, chuyện này cũng sẽ có quá trình, sao có thể nghĩ đến, thần niệm của Mạc Cửu Ca lại đột nhiên biến mất rồi?
Tính cả kiếm ý của hắn, cũng biến mất sạch sẽ trong nháy mắt...
Làm sao lại biến mất?
Phương Quý ở trong cái chớp nhoáng này, cả người đều phát mộng.
Ngoại trừ người chết, còn có thần niệm của ai sẽ đột nhiên biến mất sạch sẽ?
Lúc này cảm nhận được sự sợ hãi đột ngột, không chỉ là Phương Quý, còn có người đánh cờ Kỳ Cung cùng với thần bí người trong mây.
Khi bọn hắn nhìn thấy Mạc Cửu Ca thi triển nửa kiếm kia, liền đã hiểu rõ con đường ba kiếm phía sau của Mạc Cửu Ca, cũng thôi diễn ra kết quả của trận chiến này trong chốc lát, đó chính là Mạc Cửu Ca tất nhiên sẽ bại, mà sự tình phát triển, cũng giống như bọn hắn nghĩ, nhưng ai cũng không nghĩ tới, thế mà đúng vào lúc này, biến hóa đã bất ngờ xuất hiện, Mạc Cửu Ca sắp suy tàn thế mà đã biến mất.
Hắn làm sao lại biến mất?
Hắn đi chỗ nào?
"Ngươi ở đâu?" Mà vào lúc này, phẫn nộ cùng với kinh ngạc nhất, không thể nghi ngờ chính là Vụ Đảo Nam Phượng, hoặc nói là vị Quỷ Thần trăm trượng kia.
Ý nghĩ cuối cùng của hắn chính là tự tay giết chết Mạc Cửu Ca, sau đó hủy diệt Dao Trì Quốc, lại giết sạch đám tu sĩ chung quanh, mà bây giờ, mắt thấy lúc nguyện vọng mấu chốt nhất sắp đạt thành, đối thủ của mình thế mà biến mất ở trước mặt mình?
Hắn đã có vô tận lực lượng, có thể hủy diệt tất cả, nhưng không thấy đối thủ thì làm sao xử lý?
Chuyện này khiến cho trong lòng của hắn tự nhiên trống trơn, giống như là đánh một quyền vào trong không khí, thế là hắn liều mạng rống lớn, thanh âm đâm thẳng vào mây xanh, phảng phất như khiến cho mảnh thương khung kia chấn động ầm ầm, sấm rền liên thanh, hắn cuồng nộ quay người, chỗ ma thân đi đến, đại địa đều bị chấn thành từng kẽ nứt, sau đó dung nham ẩn sâu trong lòng đất đều bừng lên từ các kẽ nứt, từng mảnh từng mảnh đỏ thẫm.
Nhân gian này, phảng phất như đã chân chính biến thành địa ngục.
Oan quỷ khóc gào, quỷ khí âm trầm, dung nham chảy xuôi, tuyệt cảnh giáng lâm.
Sau đó cũng vào lúc sự phẫn nộ ở trong cơ thể hắn đạt đến một trình độ không có cách nào hình dung, trong không trung chợt có âm thanh vang lên.
Đó là thanh âm cuồng phong thổi áo bào, bay phất phới.
Quỷ Thần trăm trượng kinh ngạc đầu, liền thấy được đối thủ mà hắn muốn tìm.
Mạc Cửu Ca một thân áo bào trắng đang đứng ở trên đỉnh đầu hắn, ở giữa không trung, áo bào trắng như tuyết, không nhuốm bụi trần, hắn đứng ở nơi đó, cầm kiếm bằng tay trái, bản thân giống như là một bộ phận của thiên địa, cuồng phong thổi bay áo bào trắng của hắn, đung đưa bồng bềnh, cưỡi gió mà đi.
Hắn ở chỗ này, thế nhưng trong thần thức của đám người, thế mà không cảm ứng được hắn.