Nếu như Minh Vũ đại đế muốn cầu hắn làm việc, hắn sẽ suy nghĩ thật kỹ nói sau, nếu như có thể giúp, kia liền giúp, nếu như không thể giúp, vậy cũng bất lực.
Diệp Thần bưng lên chén trà trước mặt kia, uống xong một chút, liền có một loại cảm giác rung động đến tâm can, nước trà ôn nhuận theo cổ họng chảy xuống, dư hương vờn quanh, giống như thân ở tiên cảnh.
Trà ngon!
Diệp Thần thầm khen một tiếng, A Ly vươn một đôi móng vuốt mập mạp cầm nước trà, từng điểm từng điểm uống, cái đuôi lắc lư.
Tiểu Dực tạp ba miệng một chút, nước miếng chảy ra, nhìn cái chén trước mắt, lại là rỗng tuếch, ai bảo hắn uống nhanh như vậy chứ?
Diệp Thần uống một phần, ngẩng đầu nhìn đến Tiểu Dực, không khỏi buồn cười, còn lại nửa chén đưa cho Tiểu Dực nói :
- Tiểu Dực, ngươi uống đi.
Tiểu Dực đầu lắc như đánh trống:
- Diệp Thần ca ca uống đi, ta đã uống một ly.
Nói xong, nắm lên mấy khối điểm tâm bỏ vào trong bụng, mặc dù miệng hắn rất sàm, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đoạt lấy của Diệp Thần cùng A Ly uống.
- Uống đi.
Diệp Thần cười cười, hắn đã ăn rất nhiều thiên tài địa bảo, ít nửa ly Quy Nham Thanh Hào cũng không có gì.
Tiểu Dực vẫn là kiên quyết lắc lắc đầu.
Minh Vũ đại đế nhìn ra Diệp Thần đối với Tiểu Dực coi trọng, trầm mặc một lát nói :
- Một chén này của ta cho Tiểu Dực uống đi.
- Ngươi không uống sao?
Tiểu Dực nhìn về phía Minh Vũ đại đế, chớp nháy ánh mắt một chút.
- Ta nơi này còn có một ít, sau khi trở về có thể chế một ly.
Minh Vũ đại đế nói, mặc dù có chút đau lòng, nhưng hắn vẫn đem cái chén trước người đẩy đi ra.
- Ân, thật tốt quá!
Tiểu Dực cũng không cùng Minh Vũ Đại Đế khách khí, nắm lên chén Quy Nham Thanh Hào kia uống, lúc này hắn biết rõ tinh tế nhấm nháp, không có thoáng cái toàn bộ rót hết, tuy uống chậm một ít, nhưng vài giây đồng hồ công phu, chén kia còn là rất nhanh lại thấy đáy.
- Thật ngon!
Một bên Diệp Thần không khỏi cười khổ, Tiểu Dực uống trà quả thực chính là Trư Bát Giới ăn nhân sâm không biết mùi vị gì.
Một lát sau, chén trà của Diệp Thần cùng A Ly cũng đều thấy đáy, Diệp Thần chỉ cảm thấy toàn thân ôn nhuận vô cùng, Quy Nham Thanh Hào này quả nhiên là thứ tốt ôn nhuận kinh mạch!
Xa xa một hồi tiếng cười như chuông bạc truyền đến, một ít hài đồng ở trong ngự hoa viên chơi đùa, cảnh tượng ấm áp tường hòa. Trong những hài đồng này, có mấy nữ hài, bộ dạng ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, cũng đã trổ mã được duyên dáng yêu kiều .
Minh Vũ Đại Đế hướng bên kia nhìn lại, khó được lộ ra một tia tiếu dung bình tĩnh tường hòa.
- Những kia đều là hài tử của bệ hạ?
Diệp Thần theo ánh mắt của Minh Vũ Đại Đế nhìn lại.
- Đúng vậy, trẫm có tất cả mười sáu hài tử, lớn nhất cũng đã mười lăm tuổi, nhỏ vừa mới đầy tháng.
Minh Vũ Đại Đế khẽ mĩm cười nói.
Minh Vũ Đại Đế hơn ba mươi tuổi mới có hài tử, đối với Minh Vũ Đại Đế thọ nguyên lâu dài như vậy mà nói, hơn ba mươi tuổi mới có hài tử cũng không tính quá muộn.
Hoàng gia chính là không giống bình thường, lại có mười sáu con.
- Trong những hài tử kia của ta, Chỉ Nhi cũng đã mười lăm tuổi, bây giờ đã trổ mã được duyên dáng yêu kiều, tuyệt đối là mỹ nữ có một không hai đế đô, Diệp Thần, ta làm mai, đem Chỉ Nhi gả cho ngươi, được không?
Minh Vũ Đại Đế nhìn về phía Diệp Thần nói.
- Bệ hạ nói đùa!
Diệp Thần cũng không đem những lời này cho là thật.
- Trẫm cũng không phải là nói giỡn.
Minh Vũ Đại Đế nghiêm túc nói, tuy Diệp Thần không có chức vị, Diệp gia cũng không phải là đại gia tộc gì, nhưng Diệp Thần biểu hiện ra đủ thiên phú, tuyệt đối có tư cách cưới một công chúa .
- Không không không, cái này không được.
Diệp Thần phát hiện Minh Vũ Đại Đế cũng không phải là nói giỡn, mặt đỏ tới mang tai gấp giọng nói.
- Chẳng lẽ Diệp Thần cảm thấy, Chỉ Nhi không xứng với ngươi?
Minh Vũ Đại Đế biểu lộ uy nghiêm.
- Không phải, Diệp Thần ta hà đức hà năng, không xứng với Chỉ Nhi công chúa.
Diệp Thần nói, trải qua một lát xấu hổ, hắn cuối cùng bình tĩnh lại, nói giỡn sao, làm cho mình cưới một công chúa căn bản không biết làm vợ, điều này sao có thể? Hôn nhân không có cảm tình chắc là không biết hạnh phúc, Minh Vũ Đại Đế nói muốn đem một công chúa gả cho mình, ý tứ hơn phân nửa là lôi kéo, cự tuyệt cũng không có gì.
- Diệp Thần khiêm tốn, ở trong thiếu niên đồng lứa, không có ai so với ngươi càng có tư cách. . .
Minh Vũ Đại Đế đang nói, chỉ nghe "Đông đông đông" một hồi thanh âm gõ bàn dồn dập cắt đứt lời của hắn, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy A Ly vẻ mặt hầm hừ, đang dùng móng vuốt gõ mặt bàn.
Hai người kia trò chuyện được phi thường cao hứng, đem nàng gạt ở một bên ! Nếu Diệp Thần dám lấy công chúa gì kia làm vợ, A Ly nghĩ tới đây, "Bá" một tiếng lộ ra móng vuốt sáng như tuyết, chân trước đặt ở trên mặt bàn, chậm rãi lôi kéo, "sinh sôi" một tiếng, trên bàn đá để lại ba dấu móng tay thật sâu, còn có thật nhiều mảnh đá.
Diệp Thần thấy thế, nhìn về phía Minh Vũ Đại Đế bất đắc dĩ buông tay ra.
Trên mặt Minh Vũ Đại Đế cứng đờ, ha ha cười bỏ qua, nói:
- Thôi thôi, chúng ta không đề cập tới việc này nữa.
Hắn dù sao cũng là đứng đầu một quốc gia, cũng không thể tự hạ thân phận đem công chúa cứng ngắc kín đáo đưa cho Diệp Thần.
Gặp Minh Vũ Đại Đế không đề cập tới cái này, lúc này Diệp Thần mới thở dài một hơi, A Ly biểu lộ cũng hòa hoãn một ít.
- Diệp Thần, ta còn có một việc muốn nhờ.
Minh Vũ Đại Đế thu liễm tiếu dung, trịnh trọng nói.
- Không biết bệ hạ sở cầu chuyện gì?
Diệp Thần hỏi, vừa rồi vì chuyện công chúa cầu hôn, chỉ sợ cũng là lấy lòng, kế tiếp mới là chính đề đi.
Minh Vũ Đại Đế quay đầu, phân phó nói:
- Phúc Toàn, đi đem Tường nhi kêu đến.
Sẽ không lại là cái công chúa a, Diệp Thần không khỏi thầm nghĩ.
Sau một lúc lâu, một nam hài mười một mười hai tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh đi tới, trên người của hắn mặc một kiện áo mỏng, thời điểm đi đường như tiểu đại nhân đồng dạng hổ hổ sanh uy, có vẻ có chút đáng yêu.
- Phụ hoàng.
Nam hài này chứng kiến Minh Vũ Đại Đế, cung kính nói.
Minh Vũ Đại Đế sờ lên đầu nam hài kia, nhìn về phía Diệp Thần nói:
- Hắn gọi Ân Tường, chính là đứa con thứ năm của ta, là trong rất nhiều huynh đệ của hắn, thiên phú trác tuyệt nhất.
Diệp Thần có chút nghi hoặc, Minh Vũ Đại Đế nói những lời này, rốt cuộc là vì cái gì?
Thần sắc trên mặt Minh Vũ Đại Đế có vài phần tiêu điều, khe khẽ thở dài nói:
- Ngươi có thể có chút nghi hoặc, ta vì cái gì nói cho ngươi những lời này. Ta muốn thỉnh cầu ngươi một việc, nếu như ta chết đi, Tây Vũ đế quốc bị diệt quốc, nhờ ngươi chiếu cố Tường nhi, lưu một tia huyết mạch cho Ân thị hoàng tộc ta. Ta không cầu hắn có thể phục quốc, chích hi vọng hắn có thể như một người bình thường, bình an sống qua ngày.
- Phụ hoàng.
Ân Tường không biết phụ thân mình tại sao phải nói những lời này, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.