Cửu Trọng Tử

Chương 215

Phủ Anh Quốc công ở ngay bên ngõ phủ Thuận Thiên, là vì phủ Thuận Thiên tọa lạc ở đây mà gọi tên như vậy. Ngõ Tiễn Tử cũng bởi thế mà có rất nhiều hàng quán, từ những hàng rong cho đến những cửa hàng lớn. Trong đó có cửa hàng vằn thắn Mão Ký, vằn thắn rất ngon, vỏ mỏng nhân nhiều, nước dùng cũng rất ngon, rất hợp khẩu vị của người Giang Nam như Đào Khí Trọng. Có đôi khi hắn sẽ đến Mão Ký ăn một bát, nỗi buồn nhớ nhà nhất thời sẽ tan thành mây khói, lòng cũng vui vẻ lên nhiều. Rời khỏi Tê Hương viện cũng là lúc nơi nơi lên đèn.

Đào Khí Trọng thoáng do dự rồi đến cửa hàng vằn thắn Mão Ký.

Theo lệ thường, việc làm ăn của cửa hàng rất tốt, không còn chỗ ngồi.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, tiếng nói chuyện ồn ào, tiết trời nóng hầm hập khiến gương mặt ai nấy đều trở nên mơ hồ.

Ông chủ cửa hàng Mao Ký vẫn là liếc mắt một cái đã nhận ra Đào Khí Trọng.

Ông ta vừa cười vừa lau lau tay vào tạp dề, đi tới hỏi: “Đào tiên sinh, vẫn như cũ, tôi đặt bàn cho tiên sinh ở cửa sau nhé?”

Đào Khí Trong cười nói: “Đa tạ.”

Ông chủ Mao Ký tự mình đi thu dọn bàn ghế, bưng bát vằn thắn đặt trước mặt Đào Khí Trọng.

Đào Khí Trọng uống một ngụm canh.

Bàn bên truyền đến tiếng hai nam tử đang khe khẽ bàn tán.

“Thật sao? Đậu gia kia là người đọc sách, sao lại đồng ý để cho tỷ muội gả thay chứ?”

“Ta lừa ngươi làm gì? Đậu gia tứ tiểu thư và ngũ tiểu thư là cùng cha khác mẹ. Nghe nói lúc ấy không kịp chuẩn bị, dùng của hồi môn của tứ tiểu thư để gả ngũ tiểu thư đi. Giờ ngũ tiểu thư gả thay đến phủ Tế Ninh hầu làm Hầu phu nhân, tứ tiểu thư đương nhiên phải lấy lại của hồi môn. Vẫn là ta đi bê của hồi môn về cho nàng, ta còn không biết sao!”

Ta nghe nói Đậu gia gả nữ nhi của hồi môn cũng đến hai vạn lạng bạc. Đem trả đồ cưới về thì Tế Ninh hầu kia chẳng phải mệt rồi sao?”

“Mệt cái gì mà mệt chứ?!” Hai vạn lạng bạc đó là Đậu gia cho chung. Tứ tiểu thư chẳng qua là lấy đồ của mẫu thân nàng để lại về thôi. Ta thấy tính toán ra cũng chỉ khoảng một, hai ngàn lạng bạc mà thôi. Mà ngoại tổ phụ của ngũ tiểu thư là Tuần phủ Vân Nam Vương Hựu Tỉnh, chính là Vương Hựu Tỉnh đánh đâu thắng đó, ngươi biết chứ? Giờ tứ tiểu thư đem đồ mẫu thân để lại về, mẫu thân của ngũ tiểu thư và Vương gia chắc chắn đền sẽ cho nàng số bạc lớn. Tính ra, Tế Ninh hầu phủ còn có lãi đó!”

Nghe đến đây, Đào Khí Trọng không nhịn được mà quay đầu qua nhìn.

Nói chuyện là hai nam tử mặc áo ngắn vải thô, dáng người cao lớn, da ngăm ngăm đen, tướng mạo hai người tuy một trung hậu một sắc sảo nhưng hai tay đều đầy những vết chai, móng tay cũng cáu bẩn. Vừa nhìn đã biết là những người bán sức lao động để mưu sinh.

Hắn không khỏi chắp tay với hai người, hô một tiếng, “Hai vị nhân huynh” rồi hỏi: “Người các ngươi nói chính là Đậu gia ở Bắc Trực? Đậu Văn Hoa Đậu đại nhân đó chăng?”

Đậu Thế Xu làm đại học sĩ điện Văn Hoa, lại làm quan trong Lại Bộ nhiều năm, nâng đỡ không ít người, mọi người vì tỏ ý tôn kính nên đa phần gọi hắn là Đậu Văn Hoa chứ không gọi tên hiệu của hắn.

Hai nam tử kia thấy Đào Khí Trọng trông nho nhã văn sĩ, biết là người đọc sách nên vội đứng lên. Khom người đáp lễ rồi liên miệng nói “Không dám”, sau đó nói: “Chính là Hình Bộ thượng thư kiêm Văn Hoa điện Đại Học sĩ Đậu các lão.”

Đào Khí Trọng thấy hai người ăn mặc xuềnh xoàng nhưng cử chỉ, cách nói năng lại quy củ, nghĩ lại lời hai người vừa nói, biết bọn họ chuyên làm việc cho những nhà quyền quý, thái độ càng hòa ái, cười nói: “Đêm lạnh nhàn rỗi, nghe hai vị nhân huynh nói chuyện thật thú vị. Không khỏi đã thất thố, xin hai vị nhân huynh đừng để bụng.”

“Đâu có, đâu có!” Hai người kia vội đáp. Người có tướng mạo sắc sảo lại nói, “Nghe khẩu khí của tiên sinh thì có vẻ như quen biết với Đậu gia. Không biết tiên sinh muốn biết chuyện gì? Chúng ta chắc chắn sẽ biết đâu nói đó.”

Người trông trung hậu lại có vẻ bất ngờ, đá người kia một cái, thế nhưng người kia lại cố tình như không biết, ân cần mời Đào Khí Trọng qua ngồi chung bàn.

Đào Khí Trọng nhìn là hiểu, cười nói: “Hay là mời hai người qua bên ta ngồi đi! Chỗ ta có vẻ thanh tĩnh hơn chút.”

Người tướng mạo trung hậu kia có chút do dự nhưng người tướng mạo nhạy bén nghe xong lại mừng rỡ, bưng bát vằn thắn ăn chưa hết ngồi xuống bên Đào Khí Trọng. Người tướng mạo trung hậu kia trong mắt có mấy phần bất đắc dĩ, cũng đành phải theo qua.

Đào Khí Trọng lại cười nói: “Chúng ta ngồi cùng nhau, ông chủ vừa khéo cũng còn thừa ra một cái bàn để chiêu đãi người khác, kiếm thêm chút tiền.”

Người tướng mạo nhạy bén kia liền nói “Đúng thế, đúng thế”, người trông trung hậu nghe vậy cũng hòa hoãn xuống.

Đại đa số Đào Khí Trọng đều nói chuyện với người trông trung hậu hơn: “Ngươi nói ngươi giúp Đậu gia tứ tiểu thư chuyển đồ cưới, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Người kia liền thành thật nói: “Xảy ra chuyện như vậy, ai cũng thấy mất mặt, tân nương tử lại mặt rồi, Đậu gia liền nhân lúc trời tối chuyển đồ của mẫu thân tứ tiểu thư về. Không đủ người, bình thường tôi cũng hay giúp Đậu gia làm một số việc nên gọi tôi đến giúp, ngoài tiền công còn thưởng thêm cho mỗi người một lạng bạc. Cũng nhờ đó nên tôi mới có thể mời huynh đệ này đến đây ăn bát vằn thắn.”

Vằn thắn Mão Ký tuy rẻ nhưng với những người làm cu li như bọn họ mà nói, có thể ăn bát vằn thắn như vậy cũng đã là chuyện xa xỉ rồi.

Đào Khí Trọng gật đầu, cười hỏi đến chuyện tỷ muội tráo đổi.

Người tướng mạo sắc sảo kia hỏi một câu có thể nói ra mười câu nhưng hắn chẳng qua cũng chỉ là nghe người trông trung hậu kia thuật lại, muốn nói cũng chẳng nói được gì. Người tướng mạo trung hậu kia lại biết không ít, nhưng lại như đèn đồng tâm, ngươi vặn đến đâu thì sáng đến đấy, không vặn thì không sáng. Đào Khí Trọng thanh toán tiền cho hai người, lại bảo ông chủ mang thêm một bình rượu và đồ nhắm đến, ngồi sau cửa hàng cùng hai người uống rượu một hồi rồi mới rời đi.

Gió thổi qua, lúc này Đào Khí Trọng mới cảm thấy có chút thoải mái.

Hắn vịn tường, chậm rãi đi vào ngõ phủ Anh Quốc công.

Gia đinh canh cửa thấy Đào Khí Trọng thì vội tiến lên đó, nịnh hót nói: “Đào tiên sinh, người đi đâu vậy? Sao không bảo gia đinh đi theo hầu? Giờ tối lửa tắt đèn, nhỡ bị làm sao thì sao? Quốc công gia chẳng phải sẽ rất lo lắng!”

Đào Khí Trọng cười ha hả, thưởng cho hắn chút bạc vụn: “Cho ngươi đi mua rượu uống!”

Tên canh cửa kia mừng rỡ, mắt híp thành một đường chỉ, càng không ngừng cảm tạ, thái độ càng thêm ân cần: “Để tôi đã ngài về phòng nhé? Vừa rồi Quốc Công gia còn sai người đến hỏi ngài đi đâu đó. Về sau nếu ngài định ra ngoài một mình thì cứ nói với chúng tôi một tiếng, vạn nhất Quốc Công gia tìm ngài, chúng tôi cũng biết chỗ mà tìm…”

Không biết Quốc Công gia tìm hắn có chuyện gì? Nếu thật sự rất gấp thì hẳn là sẽ phái người đi tìm kiếm mình khắp nơi, biết hắn đã về phủ sẽ lại phái người đến tìm.

Lúc này Đào Khí Trọng đã hơi choáng váng, mơ mơ màng màng “Ừm” một tiếng rồi về phòng ngủ.

Nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, nhớ tới chuyện này.

Lúc sau rốt cuộc mình có đi gặp quốc công gia không?

Hắn mơ mơ hồ hồ nghĩ không ra, tựa vào đầu giường mà day day thái dương, sai gia đinh rót trà rồi hỏi: “Quốc công gia có phái người đến tìm ta không?”

“Không có.” Gia đinh kia cười nói. “Nhưng nhị gia từng tự mình đến tìm ngài.” Nói tới đây, ngữ khí hắn hơi chậm lại, thấp giọng nói: “Hình như quốc công gia nổi cáu với Nhị gia, thiếu chút nữa Nhị gia bị đánh, Nhị gia đến tìm ngài là muốn nhờ ngài nói đỡ với Quốc công gia một tiếng.”

Đào Khí Trọng thở dài.

Quả thực thua kém Tống Mặc quá nhiều!

Nếu thực sự để Tống Mặc lấy công chúa, dựa vào bản lĩnh của Tống Mặc, Quốc công gia và Nhị gia sau này chỉ e là phải nhìn ánh mắt Tống Mặc mà sống thôi!

Một suy nghĩ chợt loáng lên trong đầu, hắn lập tức nhớ lại chuyện ở cửa hàng vằn thắn Mão Ký.

Chẳng phải lúc trước hắn cảm thấy tứ tiểu thư này rất thú vị sao?

Đào Khí Trọng nhảy dựng lên, bảo gia đinh: “Mau, mau giúp ta mặc quần áo, ta muốn đi gặp Quốc công gia!”

Gia đinh kia sửng sốt.

Lúc này Đào Khí Trọng mới nhận ra mình quá kích động rồi. Nói: “Ngươi đi xuống trước đi! Có việc ta sẽ gọi ngươi.”

Chẳng qua đó chỉ là tin vỉa hè, có một số việc vẫn nên chứng thực rõ ràng thì hơn, tránh để xảy ra sai sót trước mặt Quốc Công gia.

Gia đinh đáp lời lui ra.

Đào Khí Trọng đi đi lại lại trong phòng cho đến lúc trời sáng bảnh thì mới lại bảo gia đinh vào hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu, không ăn sáng đã một mình ra khỏi phủ Anh Quốc công.

Tống Nghi Xuân nghĩ đến việc học hành của Tống Hàn liền giận đến độ ngực cũng đau. Đáng tiếc rằng nỗi đau này lại là chính vì hắn mà ra, ngay cả nơi để oán giận cũng không có. Hôm qua muốn tìm Đào Khí Trọng chơi cờ, ai ngờ hắn lại ra phủ. Sáng sớm hôm nay, Tống Nghi Xuân kiểm tra bài vở của Tống Hàn, bài hôm qua tuy bắt hắn học thuộc nhưng hôm nay kiểm tra lại vẫn lắp bắp trả lời, lại khiến hắn nổi cáu. Muốn tìm Đào Khí Trọng nói chuyện, sai gia đinh đi mời, kết quả Đào Khí Trọng lại ra ngoài, nhất thời hắn không khỏi nổi trận lôi đình.

Đào Khí Trọng này rốt cuộc muốn làm gì?

Biết rõ mình tìm hắn nhưng không gặp, chẳng lẽ hắn cho rằng một khi Tống Mặc lấy công chúa rồi thì mình sẽ bị Tống Mặc đè ép, thành bù nhìn nên bắt đầu xa lánh mình sao?

Tống Nghi Xuân giận đến trán toát gân xanh, rống giận với gia đinh: “Còn không mau đi tìm cho ta! Dù có xới tung cả kinh thành lên cũng phải tìm hắn về cho ta!”

Gia đinh kia hoang mang hoảng hốt đáp “vâng” một tiếng, vừa xoay người lại thì đã đụng phải Đào Khí Trọng.

Đào Khí Trọng “Ối” một tiếng, ôm ngực rồi cũng chẳng nhìn gia đinh kia lấy một cái, đẩy hắn ra rồi bước lên hành lễ với Tống Nghi Xuân.

“Quốc công gia, hôn sự của thế tử gia, tôi đã tìm được người rồi!” Hắn mỉm cười nhìn Tống Nghi Xuân.

※※※※※

Đậu Thế Anh đứng trên bậc thang ở thượng phòng, nhìn đám ma ma chuyển đồ ra ra vào vào, lòng nặng trịch.

Đồ Cốc Thu để lại cho Đậu Chiêu đã mang về nhưng nhân duyên của Đậu Chiêu ở đâu?

Đậu Thế Anh nhớ đến nụ cười không che giấu được niềm vui của Đậu Minh, ánh mắt hơi trầm lại, đến đông sương phòng.

Trong phòng có chút hỗn độn, Triệu Chương Như đang ngồi xổm trước mấy thùng đồ chuyển từ phủ Tế Ninh hầu về vừa nói chuyện với Đậu Chiêu: “…Chiếc rương này của cô cô chắc chắn là một đôi với nhà ta. Nhà ta trên mặt rương khắc thập bát la hán, nhà các ngươi khắc Bành Tổ, đều là gỗ từ đàn nạm ngà.”

Đậu Chiêu nghe vậy thì cười cười, chỉ vào một chiếc bình nhỏ bên cạnh: “Đây cũng làm tử gỗ từ đàn đó, là nạm vỏ ốc.”

“Đâu cơ? Đâu cơ?” Triệu Chương Như vươn người qua.

Đậu Chiêu liền chỉ cho nàng xem.

Hai người đều đã quá tuổi thành thân, thời đại này, ở tuổi các nàng đều đã là vợ là mẹ rồi, lúc này lại vẫn như hai đứa trẻ không rành thế sự mà cười nói vui vẻ.

Đậu Thế Anh cảm thấy lòng đau như đao cắt.

Chẳng biết cữu mẫu tới từ bao giờ, nhìn hai đứa trẻ xinh đẹp như hoa, khẽ gọi một tiếng: “Đại cô gia, ngài có tính toán gì chưa?”
Bình Luận (0)
Comment