Cửu Trọng Tử

Chương 228

Kỷ Vịnh có thể ra khỏi thư phòng cũng là nhờ vào việc tham gia biên soạn “Văn Hoa Đại Huấn”, hắn cũng không thể không đến nha môn làm việc chứ? Nhưng trong lòng hắn lại luôn thấy trống rỗng, cảm thấy làm chuyện gì cũng đều chẳng có tinh thần.

Nhưng vì sao hắn và Đậu Chiêu lại đi tới bước đường này?

Rốt cuộc là sai ở đâu?

Là vì hắn quá cố chấp? Hay là vì Đậu Chiêu quá cố chấp?

Kỷ Vịnh ngồi trong điện Vô Lương trong thành Hoàng Sử rộng mở sáng ngời, bất an lật mở sao chép về cuộc sống thường nhật của Thái Tông hoàng đế, những chuyện từ khi quen biết Đậu Chiêu từng chút từng chút như những bức họa lướt nhanh qua tâm trí hắn.

Là lúc nàng trêu chọc, chế nhạo mình, “Cẩn thận đem danh đồng tiến sĩ về nhà”, có lúc nàng thất vọng, tiếc hận nói với mình “Ta không hi vọng huynh giống như Đậu Minh”, có lúc nàng phẫn nộ lên án mình “Cả đời sẽ không qua lại.”… Nhưng mỗi khi nghĩ đến, hắn đều cảm thấy ấm áp, sung sướng, là sức sống dồi dào, tràn đầy lạc thú. Không như trong thư phòng của tằng tổ phụ, mọi cảm xúc đều bị xung quanh tính kế, mọi mưu kế đều có thể đoán trước được kết quả, cuộc sống bị cố định thành hình, ngày ngày lặp đi lặp lại những chuyện tương tự ấy.

Giờ khắc này, Kỷ Vịnh vô cùng muốn gặp Đậu Chiêu, chưa bao giờ muốn gặp như vậy.

Hắn muốn biết Đậu Chiêu sẽ nổi trận lôi đình hay là vẫn sẽ chớp đôi mắt lạnh như băng mà nhìn Đậu Thế Anh…

Kỷ Vịnh cất cuốn sách ghi chép lại, cười với nội thị (thái giám) đứng bên: “Ta đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng quay cuồng, công công có thể tìm cho ta chỗ nằm rồi rót hộ ta chén nước đường mạch nha chăng…”

Nội thị hoàng cung há có thể để cho một biên tu thất phẩm nho nhỏ tùy tiện sai khiến!

Nội thi kia lườm một cái, kì quái nói: “Nếu Biên tu đại nhân không khỏe thì lần tới lại đến đọc vậy?”

Kỷ Vịnh kí tên trên sổ mượn đọc, ra khỏi thành Hoàng Sử, đi thẳng đến ngõ Tĩnh An Tự.

※※※※※

Đậu Chiêu ngồi ở sập gỗ bên cửa sổ, cầm đai hoa buộc đầu bằng lụa cho tổ mẫu, hồi lâu sau cũng không động vào kim khâu.

Tố Tâm bưng lê đi vào nhìn thấy, không khỏi thở dài thật dài từ tận đáy lòng.

Lúc Đậu Chiêu và Tống Mặc nói chuyện, nàng đứng ở dưới hành lang chắn mưa canh giữ.

Tiểu thư không muốn thành thân nhưng Thế tử gia là thật tâm thật ý với tiểu thư. Tiểu thư tâm sự như vậy cũng có thể hiểu được. Nhất định tiểu thư sợ gả qua, Thế tử gia cũng sẽ đối xử với mình như lão gia đối xử với Triệu phu nhân năm nào, giữa đường đổi quẻ nên mới lo được lo mất, do dự như vậy?

Thế tử gia tuy nhỏ tuổi hơn tiểu thư nhưng làm việc lại luôn chắc chắn, mấy lần đến Chân Định bái phỏng tiểu thư đều dùng những cách khác nhau, không để bất luận kẻ nào phát hiện ra. Nếu tiểu thư gả qua, chuyện khác không dám nói, nhà chồng như phủ Anh Quốc công, của hồi môn chắc chắn là có thể cầm về tay. Về sau cho dù không hạnh phúc với Thế tử gia, tìm một điền trang yên tĩnh sống qua ngày cũng tốt hơn nhiều so với bây giờ, sống ngày nào lo ngày ấy. Khi ấy, Thế tử gia chính là vị hôn phu của tiểu thư, tiểu thư chỉ cần ứng phó với Thế tử gia là được.

Nàng thở dài trong lòng, cười cười cất kim thêu đi, nói: “Tiểu thư đã thêu thùa mấy ngày rồi. Cẩn thận mắt mỏi, không bằng nghỉ một lát. Ăn hoa quả rồi lại làm cũng không muộn, từ giờ đến tết vẫn còn rất lâu!”

Đậu Chiêu “A!” một tiếng, lấy lại tinh thần, không khỏi có chút thẹn thùng.

Nói là làm cho tổ mẫu đai hoa buộc đầu mà mấy hôm nay chỉ thêu được mấy đường, đa số thời gian đều ngẩn người.

Nhưng nàng nhìn đĩa hoa quả trước mắt, lại bắt đầu thất thần.

Đêm hôm đó, câu nói “Ít nhất bọn Trần Khúc Thủy, Đoạn Công Nghĩa có thể quang minh chính đại đi theo nàng” của Tống Mặc đã nói đến tâm khảm nàng.

Kiếp trước, những nữ tử bị người ta coi như lễ vật đưa cho hắn còn có thể muốn theo hắn thì theo, muốn lấy ai khác thì lấy, dựa vào giao tình của mình và hắn, cần gì lo lắng không thể sống tự do tự tại!

Gả cho Tống Mặc, ít nhất không phải như gả cho người khác, phải ngoan ngoãn vâng lời trước mặt trượng phu.

Chỉ cần suy nghĩ một chút thôi cũng có thể khiến nàng động lòng!

Nhưng nếu mình thực sự gả cho Tống Mặc, việc Tống Nghi Xuân mưu hại Tống Mặc một cách khó hiểu, những bí mật của phủ Anh Quốc công, cung biến bốn năm sau đều như từng đường lạch trời, chằng chịt trước mặt nàng.

Nàng có thể bước qua sao?

Nàng có khả năng giúp Tống Mặc vượt qua sao?

Cho dù cuối cùng nàng có thể vượt qua cửa ải khó khăn đó thì sẽ phải trả giá lớn như thế nào đây?

Nếu không gả cho Tống Mặc, hôn sự với Kỷ gia không thành, Đậu gia thất tín, nhất định sẽ phải trả giá đắt để bồi thường Kỷ gia. Đông Đậu không thể nào dễ dàng từ bỏ ý đồ được, chắc chắn sẽ chèn ép nàng, thậm chí là tính kế nàng.

Tuy rằng nàng không sợ nhưng nghĩ đến một đoạn thời gian rất dài sau này đều sẽ phải sống những tháng ngày như vậy, không khỏi cũng chán ghét.

Giờ Tống Mặc cho nàng một cơ hội để thoát khỏi tất cả những điều này, nàng có cần đi đến bước đường đó không?

Đậu Chiêu khó xử.

Nghĩ đến kiếp trước, cuộc sống của nàng trước có sói sau có hổ, nhắm mắt đưa chân gả cho Ngụy Đình Du, lúc ấy lại chẳng do dự nhiều đến thế.

Kiếp này, có lựa chọn, ngược lại lại không biết nên quyết đoán thế nào mới là tốt.

Có phải là càng nhiều lựa chọn thì con người càng dễ u mê?

Hoặc là, năng lực của nàng còn chưa đến độ có thể xem xét thời thế, mạnh như thác đổ?

Đậu Chiêu hỏi Tố Tâm: “Trần tiên sinh có tới tìm ta chưa?”

“Không có!” Tố Tâm bưng đến cho Đậu Chiêu một chén trà với làn khói lượn lờ tỏa hương thơm ngát.

Nàng hai vị Đậu Chiêu có thể thương lượng với Trần đại thúc, tránh để cho tiểu thư một mình ở đây suy nghĩ bế tắc.

Nhưng chẳng hiểu sao Trần tiên sinh mãi chưa tới tìm tiểu thư.

Đậu Chiêu nói: “Em đi mời Trần tiên sinh đến phủ một chuyến.”

Tố Tâm hân hoan gật đầu.

Có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm: “Tứ tiểu thư, Kỷ đại nhân cầu kiến!”

Đậu Chiêu rất bất ngờ, nói: “Là Kỷ đại nhân nào vậy?”

Từ sau khi hôn sự của nàng được quyết định, phụ thân nhanh chóng khỏe lại, ngày ngày phấn chấn ra nha môn làm việc, về nhà lại đều vui vẻ hớn hở tự mình đưa thiệp mời cho những bằng hữu thân thiết hoặc thượng cấp, đến tối muộn mới về nhà.

Tiểu nha hoàn cười nói: “Đương nhiên là biểu thiếu gia!” Lại tự cho là thông minh mà nói. “Ngõ Ngọc Kiều chắc chắn là nhận được thiệp mời của lão gia, biểu thiếu gia biết tiểu thư sắp xuất giá nên cố ý đến chúc mừng.”

Đậu Chiêu không khỏi âm thầm gật đầu.

Kỷ Vịnh biết mình sắp xuất giá, không phải nghĩ cách làm sao để Tống Mặc mất mặt, rửa sạch nỗi nhục lúc trước mà đến tìm mình, mặc kệ là vì lí do gì, tóm lại cũng là lý trí hơn trước nhiều.

Nàng dặn dò tiểu nha hoàn: “Mời Kỷ biểu ca đến phòng khách, dâng trà lên!”

Tiểu nha hoàn đáp lời mà đi.

Tố Tâm lo lắng nói: “Tiểu thư, có cần nói qua với lục phu nhân một tiếng không?”

Nàng sợ Kỷ Vịnh làm ầm ĩ, đem chuyện Kỷ gia từng định cầu hôn Đậu Chiêu nói ra ngoài, nếu có người phát hiện khi đó Đậu Chiêu còn chưa từ hôn, liên lụy đến chuyện chị em Đậu thị gả thay, chưa biết chừng sẽ cho rằng tiểu thư là người nghĩ ra chuyện này. Như vậy thì phiền phức lớn rồi!

“Không cần.” Lục bá mẫu cảm thấy người mình đính ước càng lúc càng kém đã đủ đau lòng rồi, Đậu Chiêu không muốn lại vì mấy chuyện thế này mà đi quấy rầy người, nàng lạnh nhạt nói. “Đây là ngõ Tĩnh An Tự, nếu các nàng cảm thấy cơm ngõ Hòe Thụ ăn ngon hơn cơm ngõ Tĩnh An Tự thì qua ngõ Hòe Thụ mà làm việc.”

Tố Tâm biết Đậu Chiêu đã nổi giận.

Nàng không khỏi tự thấy run sợ, cung kính đáp “Vâng” rồi hầu hạ Đậu Chiêu thay quần áo, cùng ra phòng khách.

Kỷ Vịnh thấy nàng thì trách móc: “Sao muội làm gì mà lâu vậy? Ta còn có việc nữa!”

Những lời cãi vã làm tổn thương người khác ấy dường như chưa từng xảy ra.

Đậu Chiêu nhất thời có cảm giác như đang ở Chân Định.

Kỷ Vịnh ở Tây Đậu ngồi nghe, trêu đùa những người xuất gia, nàng dự liệu trước với việc hủy hôn Ngụy gia, lúc nhàn hạ cùng Kỷ Vịnh đấu võ miệng, cười nói. Hai người đều cảm thấy cuộc sống vô cùng tốt đẹp, tràn ngập khát khao với tương lai…

Đây mới thực sự là hai đứa trẻ vô tư!

Thoáng chốt, mắt Đậu Chiêu hơi ươn ướt.

Nàng hỏi Kỷ Vịnh: “Huynh tìm ta có chuyện gì?”

Kỷ Vịnh nói: “Có phải muội sắp gả cho Tống Mặc?”

Đậu Chiêu nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta nói thật với huynh thì huynh có thể đừng hành xử theo cảm tính được không?”

Kỷ Vịnh nói: “Chẳng lẽ ta thấy muội làm sai mà cũng cứ bỏ mặc đó sao?”

“Huynh không phải cá sao biết được niềm vui của cá?” Đậu Chiêu nói. “Ta không xin huynh giúp đỡ thì huynh đừng tùy tiện nhúng tay vào.”

Kỷ Vịnh cúi đầu suy nghĩ nửa ngày rồi mở to hai mắt nhìn Đậu Chiêu: “Có phải là vì thế mà muội tức giận?”

“Đúng!” Đậu Chiêu cũng không lảng tránh, thản nhiên đón lấy ánh mắt của hắn: “Ta có lẽ không lợi hại như huynh nhưng huynh cũng nên tôn trọng sự lựa chọn của ta. Không chỉ có ta. Chính là những bằng hữu, đồng khoa, đồng liêu thậm chí cả người nhà của huynh cũng thế. Ai cũng có sở thích riêng của mình, không ai giống ai cả. Huynh có thể mặc kệ hắn vào sở thích của hắn nhưng cũng không thể trào phúng hắn được.”

“Chúng ta đang nói chuyện của muội, muội nhắc đến mấy chuyện râu ria này làm gì?” Kỷ Vịnh lại chẳng có lòng dạ nào nghe Đậu Chiêu thuyết giáo, nói: “Ta không nhúng ta vào chuyện của muội là được.” Lại không nhịn được châm chọc nàng. “Ta chờ nhìn xem muội rơi xuống hố không có đường thoát thân thì liệu có cầu cứu ta hay không!”

Tính tình trẻ con như vậy khiến Đậu Chiêu không nhịn được mà bật cười.

Kỷ Vịnh nghiêm mặt lại.

Đậu Chiêu vội ngồi nghiêm chỉnh lại, nghiêm túc nói: “Muội vẫn chưa quyết định có lấy Tống Mặc hay không. Nhưng quả thực có chút động lòng.”

Kỷ Vịnh chán nản nói: “Tên tiểu tử kia ngoài xuất thân ra thì chẳng có gì tốt cả. Muội không biết…” Hắn vội vã đem chuyện Tống Mặc giết người vô tội nói cho Đậu Chiêu. “… Hơn nữa hắn không chỉ kết giao với quan hoạn mà còn cùng Cố Ngọc nhà Hội Xương bá cấu kết với nhau làm việc xấu, kết phường buôn bán, cả ngày chạy chọt chỗ Công bộ, Lại bộ, chẳng đứng đắn chút nào. Người như vậy, muội vẫn nên suy nghĩ cho kĩ xem có nên gả qua không!” Cuối cùng vẫn không nhịn được nói. “Nếu muội không muốn lấy hắn, ta có cách để cho Tống gia từ hôn, hơn nữa sẽ không để danh dự của muội bị hao tổn gì!”

“Đa tạ!” Đậu Chiêu chân thành cảm tạ hắn, nói: “Nếu muội muốn từ hôn với Tống gia, nhất định sẽ tìm huynh bàn bạc.”

Nói cũng như không.

Kỷ Vịnh phẩy tay áo bỏ đi.

Chờ ra khỏi Đậu gia thì hắn mới cảm thấy hình như mình hỏi cũng như không, ngược lại đều là dông dài nói những chuyện đâu đâu.

Nhưng tâm tình của hắn lại tốt lên nhiều.

Chẳng lẽ vì Đậu Chiêu đã hiểu những chuyện mình làm?

Kỷ Vịnh đứng trước cửa chùa Tĩnh An, nhìn hai con sư tử bằng đá to lớn ở cửa chùa, không khỏi nhỏ giọng lầm bầm.

Mình hành sự, đã bao giờ cần người khác khẳng định thì mới dám chắc chắn?

Chuyện này, hắn phải cẩn thận suy ngẫm lại mới được!

Lời Đậu Chiêu nói chắc gì đã là hoàn toàn đúng.

Kỷ Vịnh trầm tư.
Bình Luận (0)
Comment