Cửu Trọng Tử

Chương 269

Tống Mặc nghe xong mắt sáng lên.

Cứ như vậy, Di Chí Đường có thể vang danh rồi, không cần bị Anh Quốc công phủ hạn chế mọi thứ nữa.

“Có điều, Di Chí đường chỉ là đường hiệu, e là không phù hợp lắm.” Hắn trầm ngâm nói, “Vẫn nên chọn cái tên khác thì hơn.”

“Ta cũng nghĩ như vậy đó.” Đậu Chiêu cười nói. “Chỉ là nhất thời cũng không nghĩ ra cái tên gì cho hay, không biết ngươi có chủ ý gì không?”

“Vậy dùng theo cách của nàng đi!” Tống Mặc cười nói, “Dù sao về sau chuyện thế này vẫn phải nhờ nàng giúp đỡ nhiều.”

Đậu Chiêu xấu hổ nói: “Ta không nghĩ ra cái tên nào khác!”

Tống Mặc bất ngờ nhưng lập tức lại nóng lòng muốn thử.

“Vậy chúng ta bây giờ sẽ chọn một cái tên nhé?” Hắn nói xong, kéo Đậu Chiêu vào thư phòng, đuổi hết gia đinh ra ngoài, tự mình trải giấy Tuyên Thành rồi mài mực. “Chiêu cũng có nghĩa là mặt trời sáng tỏ. Thu nguyệt dương minh huy, đông lĩnh tú cô tùng… Hình như có chút lạnh lẽo, không hợp với chuyện chúng ta muốn làm. Minh nguyệt xuất thiên sơn, thương thương vân hải gian… Vân Hải lâu chủ… Hình như cũng không hay cho lắm…”

Đậu Chiêu thấy bộ dạng hết lòng suy nghĩ của hắn, không khỏi mỉm cười, tiến lên giành lấy nghiên mực trong tay Tống Mặc: “Để ta mài mực giúp ngươi nhé!”

Đầu ngón tay hai người chạm nhau.

Tay Tống Mặc khựng lại một lát mới buông ra.

“Nếu không, lấy Chân Định làm tên cũng được?” Hắn nói xong, đi đến bên giá bút, chọn một cây bút lông sói. “Sông Xoa ở Chân Định vốn là một nhánh của sông Hô Đà, trong “Chu Lễ” có nói đó là Hậu Trì, thời Bắc Ngụy lại gọi là sông Thanh Ninh, chúng ta chọn một trong hai cái tên này nhé?”

Đậu Chiêu xuất thân ở Chân Định nhưng kiếp trước nàng chỉ biết sông Xoa là một nhánh của sông Hô Đà, lại không hề biết Hô Đà từng có tên là Hậu Trì và Thanh Ninh. Kiếp này vẫn là một lần Tống tiên sinh giảng bài cho nàng có nhắc đến mà biết. Cứ như vậy, vẫn là vì Tống tiên sinh đến Chân Định mà tìm đọc được những sách cổ này.

Nàng tin chắc người bình thường sẽ chẳng ai để ý đến chuyện này.

Tống Mặc lại từ tốn mà nói, có vẻ rất thân thuộc.

Ánh mắt Đậu Chiêu nhìn Tống Mặc không khỏi có mấy phần thâm sâu.

Tống Mặc đang cúi đầu viết chữ không để ý đến, hắn vẫn lẩm bẩm: “Ta cảm thấy Thanh Ninh vẫn hay hơn. Lão Tử từng nói: ‘tích chi đắc nhất giả, thiên đắc dĩ thanh, địa đắc dĩ ninh’ không bằng lấy biệt hiệu “Thanh Ninh lâu chủ” hoặc là “Thanh Ninh cư sĩ”… “Nhất Các chủ” cũng không tồi đâu.”

Đậu Chiêu rất thích, cười nói: “Vậy khắc “Thanh Ninh lâu chủ’ đi!”

Tống Mặc thấy Đậu Chiêu thích, rất cao hứng, hưng phấn lục tung cả thư phòng lên: “Ta nhớ rõ tổ phụ từng để lại cho ta một viên đá Điền Hoàng, để ta khắc cho nàng một con dấu.”

Đậu Chiêu ngạc nhiên: “Ngươi còn biết khắc dấu?”

“Ừm!” Tống Mặc nói: “Có đôi khi đại cữu cữu muốn kiểm tra công phu nội gia của ta luyện đến đâu, bảo ta khắc dấu, xem tay ta có ổn không. Ta từng đến Mân Nam theo kim thủ (tay vàng) Nghiễm tiên sinh học khắc dấu!” Hắn nói xong, cười xoay người nói: “Tìm được rồi!” Lấy ra từ trong rương một cái tráp sơn đen khảm hoa mai bằng ngọc trai đặt lên bàn.”

Con dấu kia khắc con ve trên gậy trúc, màu sắc rực rỡ xinh đẹp, mềm mại như da trẻ sơ sinh khiến Đậu Chiêu yêu thích không buông tay.

“Dùng nó để khắc dấu sao?” Tống Mặc giỏi thư pháp, nếu hắn nói biết khắc dấu, hẳn thủ pháp không tồi nhưng khắc dấu không chỉ cần thư pháp mà còn cần chú ý bố cục. Dựa vào tuổi tác của Tống Mặc, cho dù có thiên phú chỉ sợ cũng có chỗ thiếu sót. Cảm thấy hòn đá quý giá này, đợi đến lúc Tống Mặc thuần thục hơn rồi khắc thì mới đỡ phí. Không khỏi cảm thấy đáng tiếc. “Lúc ta còn nhỏ từng lấy mấy hòn đá Kê Huyết của phụ thân, lần này xuất giá cũng mang theo. Nếu không thì cứ dùng đá Kê Huyết đi? Để đá Điền Hoàng này lại, về sau khắc con dấu cho ngươi dùng.”

Lời nói mang theo mấy phần dung túng này khiến cho Tống Mặc sửng sốt, lập tức mỉm cười sung sướng.

“Nhà chúng ta vẫn còn mấy hòn đá kiểu này.” Hắn không ngờ Đậu Chiêu lại cũng thích ấn tín, “Chỉ có cái này còn hợp với nàng nên ta mới định dùng nó. Nếu nàng thích thì cứ lấy mà chơi.” Nói xong hắn cao giọng gọi Trần Hạch vào.

Trần Hạch lập tức tiến vào.

Tống Mặc dặn hắn: “Ngươi đi lấy chìa khóa nhà kho, ta muốn cùng phu nhân đi tìm mấy hòn đá khắc dấu.”

Trần Hạch đáp lời rồi đi lấy chìa khóa.

Đậu Chiêu không khỏi động tâm.

Cùng Tống Mặc đến nhà kho.

Gia đinh giơ cao đèn lồng, soi sáng khắp nhà kho.

Trán Đậu Chiêu lấm tấm mồ hôi.

Tổng cộng năm viên đá Điền Hoàng, cứ tùy tiện đặt trong một cái tráp như vậy. Trong đó có hai khối là còn nguyên, có vân rõ ràng, phẩm tướng rất tốt, ba khối còn lại đã khắc ấn, một là con hổ, một là sư tử, một là con hươu.”

Khó trách Tống Mặc nói chỉ có con dấu trong tay nàng mới hợp với nàng.

Đậu Chiêu lẩm bẩm, đau lòng lau mấy hòn đá Bạch Quả Đông Thanh Điền, Ngẫu Phấn Đông Kê Huyết, Bạch Phù Dung Thọ Sơn phủ đầy tro bụi kia cho thật sạch.

Trần Hạch thấy thế, bước lên trước giúp đỡ, cũng giải thích: “Đây đều là mấy viên đá không có chỗ cất nên đặt ở đây, nếu người thích Điền Hoàng thạch thì trong kho còn có một bức tượng phật Quan Thế Âm làm từ đá Điền Hoàng, chỉ là hơi nhỏ, nếu phu nhân không chê thì để tôi lấy ra cho phu nhân xem?”

Dùng đá Điền Hoàng khắc tượng phật, đây là ý của ai?

Đậu Chiêu gật đầu.

Trần Hạch cầm sổ đi tìm tượng phật. Đậu Chiêu phát hiện ra hai chiếc nghiên mực trong một cái tráp cũ. Một chiếc dùng đá khắc hình con ếch trên lá sen, chất đá thanh nhuận. Một khối khác màu tím, nghiên mực có rất nhiều mắt đá to nhỏ, vừa nhìn có cảm giác như hơi nước, vô cùng mượt mà. Vừa nhìn đã biết không phải là vật bình thường.

Đậu Chiêu như hít phải ngụm khí lạnh, hỏi Tống Mặc: “Nhà các ngươi còn có bao nhiêu món đồ kiểu như vậy?”

“Không biết!” Hình như đây cũng là lần đầu tiên Tống Mặc nhìn thấy hai nghiên mực này, hắn cầm trong tay thưởng thức. “Những thứ như thế này nhiều lắm, chép kín cả mấy quyển sổ, có mấy chiếc có ấn tượng thì mới mang ra dùng…” Hắn nói xong, giơ cao nghiên mực trong tay nói với Trần Hạch: “Ngươi ghi vào sổ đi, ta cầm cái này về thư phòng.”

Trần Hạch đáp lời, hắn đang cùng quản gia cai quản nhà kho này toát mồ hôi hột mà lật sổ sách, lẩm bẩm: “Ta nhớ rõ trong nhà kho này… Sao lại không thấy…”

Mắt không thấy, lòng không phiền, Đậu Chiêu chẳng muốn chờ ở đây, nói với Trần Hạch một tiếng rồi cùng Tống Mặc quay về phòng.

Hai người đều dính tro bụi, lại sai nha hoàn chuẩn bị nước để rửa mặt chải đầu lại.

Lúc Đậu Chiêu đi ra, Tống Mặc đang đánh giá hai chiếc nghiên mực dưới ánh đèn.

Nghe có tiếng động, hắn ngẩng đầu lên, cười nói: “Nàng nói xem, ta tặng nhạc phụ đại nhân hai chiếc nghiên mực này thì nhạc phụ đại nhân có thích không?”

Thì ra hắn đem hai nghiên mực này ra là muốn tặng phụ thân mình.

Đậu Chiêu kinh ngạc, lại mỉm cười nói: “Nhất định ông sẽ rất thích, hơn nữa cũng không nỡ dùng, để trong thư phòng, mỗi khi có khách đến sẽ lấy ra khoe khoang một hồi. Sau đó nói với người khác, đây là hiền tế của ta tặng cho ta… Ngươi còn định đưa qua sao?”

Tống Mặc há hốc miệng, lại nói: “Đương nhiên muốn tặng! Không chỉ tặng mà còn phải tìm thêm, xem có cái nào tốt hơn không.”

Đậu Chiêu cười to.

Tống Mặc ngồi trên sập viết phác thảo qua.

Đậu Chiêu giục hắn: “Đi ngủ sớm chút đi? Mai còn phải vào triều sớm.”

Tống Mặc còn cứng cỏi hơn tưởng tượng của nàng nhiều.

“Nàng đi ngủ trước đi!” Hắn cũng không ngẩng đầu lên mà nói. “Ta viết xong rồi đi ngủ!”

Đậu Chiêu cười, đi ngủ trước.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tống Mặc đã ngủ ở bên cạnh nàng rồi.

Người hắn gập lại, cẩn thận dựa vào mép giường, nghiêng người là sẽ ngã xuống đất, nhường giường cho Đậu Chiêu, có vẻ rất câu nệ.

Đậu Chiêu nghĩ đến nhà kho toàn đồ quý giá lại nhìn tư thế ngủ của Tống Mặc, lòng xót xa, mắt cay cay.

Nàng đắp lại chăn cho hắn, nhẹ nhàng xuống giường, khẽ dặn Cam Lộ đang hầu hạ nàng dậy: “Các ngươi nhẹ thôi, cẩn thận đánh thức Thế tử.”

Cam Lộ nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

Đậu Chiêu ra nhĩ phòng rửa mặt chải đầu.

Sau lưng Đậu Chiêu, không biết vì sao Tống Mặc đã mở mắt.

Trong ánh nắng sớm, đôi mắt hắn trong veo, đen lay láy.

※※※※※

Vì là Tống Mặc và Đậu Chiêu mở tiệc chiêu đãi, ngoài Lục lão phu nhân và Ninh Đức Trưởng công chúa, người đến đều là đám tiểu bối.

Tam phu nhân Phùng Hội của phủ Cảnh Quốc công cười khanh khách giới thiệu cháu của mình cũng chính là cháu của Trường Hưng Hầu – Thạch thị cho Đậu Chiêu: “Nghe nói biểu đệ muội muốn tổ chức yến thưởng cúc, rất muốn đến xem. Ta nói, biểu đệ muội là người hiền lành, con chỉ cần đi theo ta là tốt rồi. Sau đó kéo con bé đi theo. Nói lại, cũng chẳng phải là người ngoài gì cả, đệ đệ của đại tẩu nhà ta lại lấy muội muội của ngươi, hai nhà chúng ta đúng là thân càng thêm thân.”

So với sự rụt rè lúc trước, Trương tam phu nhân vô cùng nhiệt tình, chỉ là Trương Nhị phu nhân không mời mà đến, nụ cười cũng có vẻ vô cùng thân thiết.

Nghèo ở phố xá sầm uất không ai hỏi, giàu có ở chốn núi rừng cũng có họ hàng xa.

Hai kiếp làm người, Đậu Chiêu gặp không biết bao nhiêu chuyện như vậy, sớm đã có thể thản nhiên ứng đối.

Nàng cười hàn huyên đôi câu với Trương nhị phu nhân, Uông thiếu phu nhân đẫn theo một phụ nhân trẻ tuổi tướng mạo bình thường, ăn mặc giản dị đi tới.

“Phu nhân.” Nàng giới thiệu vị phụ nhân kia cho Đậu Chiêu: “Vị này là Thế tử phu nhân nhà Hội Xương bá.”

Đậu Chiêu chấn động.

Hội Xương bá Thế tử Thẩm Thanh lấy con gái của Tiêu Tam Hữu – một người bạn cũ chưa giàu có của Hội Xương bá. Sau khi Liêu vương đăng cơ, cũng có một Ngự sử buộc tội Tiêu Tam Hữu lũng đoạn thị trường, tu sửa bia mộ cho mẫu thân vượt quá quy định, lôi ra Hội Xương bá nên cả nhà Hội Xương bá mới bị chém đầu.

Đương nhiên nàng cũng không hề tin vào lí do Thẩm gia bị tru di, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà đánh giá thê tử Tiêu thị của Thẩm Thanh.

Tiêu thị hiển nhiên còn chưa thích ứng với sự chuyển biến thân phận này, nao núng hành lễ với Đậu Chiêu, nhỏ giọng gọi “Phu nhân.”

“Đừng quá câu nệ.” Đậu Chiêu mỉm cười đầy thân thiết với nàng, ngữ khí nhẹ nhàng. “Hôm nay không có trưởng bối ở đây, ngươi muốn làm gì thì làm, muốn nói cái gì thì cứ nói, ngay cả uống nhiều rượu mà thất thố thì ta cũng sẽ nghĩ cách giúp ngươi tỉnh rượu rồi đưa ngươi về.”

Tiêu thị khẽ thở phào, đỏ mặt nói: “Ta, ta không biết uống rượu.”

Đậu Chiêu cười nói: “Thế thì thật tốt quá, ta cũng không biết uống rượu. Chỉ sợ người đến đây biết uống rượu là phải ra tiếp.”

Tiêu thị mỉm cười, người cũng thoải mái hơn, nụ cười như trút được gánh nặng.

Mà lúc này, Tống Mặc đang nói chuyện với Trương Tự Minh: “…Ngươi giúp ta để ý một chút, nếu chức Sở Thiên hộ của Khâu Linh thiên hộ được xác định thì ngươi nói cho ta một tiếng.”

Trương Tự Minh không khỏi nhìn về phía Cố Ngọc trong mắt không người đang ngồi trên ghế mỹ nhân trong nhà thủy tạ ném thức ăn cho cá, nói nhỏ: “Thế tử, chức Thiên hộ này bét cũng trị giá hai vạn lạng bạc, sao ngươi không liên thủ với Cố Ngọc, giữ lấy chức này, ta có thể tìm người mua!”

“Ngươi đừng làm bậy.” Tống Mặc cười nói. “Chức này Trường Hưng hầu đã nhìn trúng rồi!”

Trương Tự Minh bĩu môi nói: “Thứ hắn nhìn trúng nhiều lắm. Hắn ăn thịt chẳng lẽ không cho người khác ăn canh sao?”

“Ta tự có chủ trương rồi.” Tống Mặc vỗ vỗ vai hắn. “Ngươi chỉ cần để ý giúp ta là được.

Trương Tự Minh từng làm Tư Đô sự ở phủ Đô Đốc.

Hắn gật gật đầu.

Tống Mặc đi về phía Cố Ngọc.
Bình Luận (0)
Comment