Chương 337: Tặng tiếp
Tin tức truyền tới tai Tống Nghi Xuân, hắn miệng phun ra lửa, vung chân đá vào bụng Tằng Ngũ: "Mau, trói tất cả những kẻ khua môi múa mép đến cho ta, đánh năm mươi gậy, sau đó bán cho bọn buôn người!"
Tằng Ngũ ăn đau che bụng, muốn nói lại thôi.
Chuyện này đã truyền khắp phủ, chẳng lẽ phải bán tất cả nhóm vú già đi?
Ý niệm hiện lên, trong đầu hắn lập tức nảy ra một suy nghĩ.
Quốc Công gia cũng chỉ muốn giết gà dọa khỉ, sao mình không nhân cơ hội này đem mấy tên khó ưa ra?
Về sau xem ai còn dám coi thường hắn!
Tằng Ngũ hạ quyết tâm, vội đứng lên, cung thanh đáp "vâng", đang định lui xuống thì bị Đào Khí Trọng cản lại.
"Chờ một chút!" Ông hành lễ với Quốc Công gia, "Tôi thấy chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, chi bằng điều tra rõ xem tin đồn xuất phát từ đâu rồi hẵng tính toán tiếp.
Tằng Ngũ nghe vậy, trong lòng không khỏi thở dài.
Từ trước đến nay Quốc Công gia đều nghe theo Đào tiên sinh, Đào tiên sinh nói vậy, xem như chuyện lấy việc công trả thù tư của hắn tan thành bọt nước rồi.
Suy nghĩ vừa lóe qua, Tằng Ngũ lập tức kinh ngạc khi thấy Tống Nghi Xuân sắc mặt trắng xanh đang nhảy dựng lên: "Bàn bạc kỹ hơn?! Bàn bạc cái gì?! Ngươi không nghe thấy gì sao?! Di Chí Đường mua rất nhiều hương nến và vải trắng! Bọn họ muốn làm gì? Muốn trù ẻo ta chết sớm?! Vậy mà ngươi còn muốn ta nói đến tình nghĩa với thứ bất hiếu đó? Hôm nay ta không đánh chết những kẻ thích nói hươu nói vượn trong phủ Anh Quốc công, không biết sau này còn truyền ra lời những lời khó nghe nào nữa! Ta nhịn lâu lắm rồi, đừng mong lần này ta tiếp tục nhịn!"
Đào Khí Trọng nhìn Tống Nghi Xuân phát hỏa, bất đắc dĩ lắc đầu, như cũ lớn tiếng kêu "Quốc Công gia", "Bây giờ không phải lúc để ngài nóng giận trị tội người khác, quan trọng là hiện tại nên nghĩ xem chính danh* thế nào!"
"Chính danh?!" Tống Nghi Xuân sửng sốt.
"Đúng vậy!" Đào Khí Trọng nghiêm mặt nói. "Ngài ngẫm lại xem, nếu tin đồn này truyền tới tai Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ nghĩ sao?"
Tống Nghi Xuân không hiểu, mờ mịt hỏi: "Chuyện này cùng Hoàng Thượng có quan hệ gì?"
Đào Khí Trọng đành phải đè thấp thanh âm: "Ngài đã bị bệnh lâu như vậy, công việc bên phủ Đô đốc Ngũ quân cũng không thể cứ trì trệ. Nếu lời này truyền tới tai Hoàng Thượng, rồi có người thêm dầu vào lửa, chưởng ấn Đô đốc của Quốc Công gia......"
Chỉ sợ cũng phải đổi chủ?
Mất đi chưởng ấn đô đốc của phủ Đô đốc Ngũ quân, hắn lấy cái gì để áp chế Tống Mặc đây?
Tống Nghi Xuân rùng mình, dần dần bình tĩnh lại, nhưng sau khi yên tĩnh suy nghĩ, thì tức đến hộc máu, phẫn uất than: "Chẳng lẽ cứ để như vậy?"
"Lui một bước sẽ thấy trời cao biển rộng." Đào Khí Trọng đành phải an ủi Tống Nghi Xuân, "Quốc Công gia nên lấy đại cuộc làm trọng, nếu muốn thu thập mấy vú già thích khua môi múa mép kia, khi nào chẳng được, hà tất nóng giận nhất thời? Người khác còn tưởng chúng ta thẹn quá giận, muốn che dấu bệnh tình của ngài, vạn nhất kinh động đến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng phái nội thị trong cung đến thăm bệnh, hoặc thậm chí bảo Ngự Y viện trình lên kết luận bệnh tình của ngài, lúc đó thì phiền toái rồi!"
Tay Tống Nghi Xuân nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
"Không được, không thể cứ bỏ qua cho súc sinh kia như vậy!" Hắn đỏ mắt, giống như dã thú bị vậy hãm trong lồng, "Đám cẩu nô trong phủ này chỉ biết vụ lợi, nếu thế cứ bỏ qua, về sau sẽ không còn ai nghe lệnh ta nữa......"
Hóa ra là tính hết lên đầu Tống Mặc.
Đào Khí Trọng cười khổ: "Quốc Công gia, tôi thấy chuyện này chưa chắc đã do Thế tử gia làm. Nếu là Thế tử gia, chỉ sợ đã sớm mua chuộc mấy nội thị trong cung để mách lẻo với Hoàng Thượng rồi, cần gì phải dùng thủ đoạn ấu trĩ như này?"
Nghe vậy Tống Nghi Xuân lập tức rơi vào trầm ngâm, trong lòng không thể không thừa nhận Đào Khí Trọng nói có lý, nhưng bắt hắn thừa nhận chuyện này không liên quan đến Tống Mặc, thì thực sự không cam lòng, nhất thời sắc mặt hắn trở nên tối đen, đầy hoang mang.
Đào Khí Trọng nhìn thấu được, vội thương lượng với Tống Nghi Xuân: "Nếu không hai ngày nữa ngài hết bệnh rồi trở lại phủ Đô đốc Ngũ quân, để tôi tra xem tin đồn xuất phát từ đâu?"
Tống Nghi Xuân không lên tiếng, đi qua đi lại trong phòng, nhưng cũng không nhắc đến việc bảo Tằng Ngũ đi bắt người.
Đào Khí Trọng nhẹ nhàng thở ra.
Tống Mặc lại cảm thấy kỳ quái, hỏi Nghiêm Triều Khanh: "Là ai tạo tin? Bức phụ thân không thể không lành bệnh -- e rằng phụ thân đang tức giận vô cùng!"
Nghiêm Triều Khanh cười đáp: "Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, đã tra nhưng không tìm thấy manh mối gì. Nếu Thế tử gia muốn biết, tôi sẽ bảo Đỗ Duy, có lẽ sẽ tìm ra chút thông tin."
"Không cần." Tống Mặc nói, "Chỉ cần phụ thân hết bệnh, chuyện này cũng sẽ lắng xuống. Hiện tại, phụ thân coi ta như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, chỉ cần là chuyện bất lợi, người đều sẽ đổ cho ta, ta cũng không muốn dò xét thêm về chuyện này nữa, cứ mặc kệ đi!"
Nghiêm Triều Khanh cười cười, nói đến một vấn đề khác có liên quan: "Chuyện Quốc công gia phái người bắt cóc nhóm Tố Tâm, ngài xem, có cần nói với phu nhân không? Để phu nhân đề phòng, về sau hành sự cũng chú ý hơn. Phu nhân bên kia có Trần tiên sinh, Đoạn hộ vệ đều là những người không phải tầm thường, nếu biết rõ nguyên căn, đương nhiên sẽ nghĩ cách bảo vệ phu nhân chu toàn, so với chúng ta chỉ biết nhìn từ xa vẫn tốt hơn."
Tống Mặc cười nói: "Đương nhiên phải nói cho phu nhân." Sau đó nghĩ tới mình cả ngày vẫn chưa gặp Đậu Chiêu, cũng không biết hôm nay nàng làm những gì, đột nhiên có cảm giác nóng lòng muốn về nhà.
Hắn đứng lên: "Ngày mai ta phải vào cung một chuyến, tiên sinh cũng nghỉ sớm đi!"
Nghiêm Triều Khanh tiễn Tống Mặc ra khỏi thư phòng.
Thân ảnh Tống Mặc rất nhanh biến mất ở Thùy hoa môn.
Vừa rót trà trong thư phòng, Võ Di lại xuất hiện bên người Nghiêm Triều Khanh, do dự hỏi: "Chuyện này do phu nhân làm, không nói với Thế tử gia liệu có ổn không?"
"Có gì không ổn?" Nghiêm Triều Khanh cười đáp, "Quốc Công gia một sợi lông tơ cũng không thương tổn, phu nhân chỉ ngầm oán giận vài câu, bị mấy bà tử không biết nặng nhẹ truyền ra ngoài, cần gì phải lo lắng mấy chuyện vặt vãnh như vậy? Mà cho dù có truyền tới tai Thế tử gia, tuy rằng Quốc công gia cùng thế tử gia là phụ tử, nhưng phu nhân cùng thế tử gia lại là phu thê, phu nhân toàn tâm toàn ý với thế tử gia, chúng ta làm hạ nhân, nên vui mừng mới phải."
Võ Di gật đầu, cười nói: "Tôi cũng cảm thấy phu nhân làm như vậy rất hả hê. Bây giờ, Quốc Công gia không dám tùy tiện giả bệnh nữa rồi?"
Nghiêm Triều Khanh bật cười.
Nghe nói Tống Nghi Xuân "khỏi hẳn" hơn nữa đã bắt đầu trở lại phủ Đô đốc Ngũ quân làm việc, Đậu Chiêu cũng bật cười.
Tố Tâm không khỏi cảm khái: "Nói ra thì ai dám tin? Đường đường là Anh quốc công vậy mà lại tức giận đến ngã bệnh vì con dâu có quá nhiều của hồi môn; ngã bệnh không nói, lại còn bởi vì hỏi thăm không được rốt cuộc có bao nhiêu của hồi môn, mà phái tử sĩ đi bắt cóc nha hoàn thân cận của con dâu, muốn từ miệng của nha hoàn hỏi xem sản nghiệp danh nghĩa của con dâu từ đâu mà có......"
Đậu Chiêu cũng có chút bất đắc dĩ, trêu chọc Tố Tâm: "Vừa hay chứng minh ngươi quản giáo thuộc hạ rất tốt, ngay cả Anh Quốc Công cũng không hỏi thăm được chuyện trong phòng ta, đành bí quá hoá liều, sử dụng thủ đoạn này."
Tố Tâm lắc đầu cười không ngừng.
Đậu Chiêu lại nói: "Đường đường là một Quốc Công gia, vậy mà lại bị chúng ta bức đến đường cùng, cũng coi như độc nhất vô nhị!" Sau đó chắp tay trước ngực, thành kính hướng tới phía Tây niệm "A di đà phật", nghiêm túc nói "Cứ như vậy, ngày thành thân của Tố Tâm chúng ta cũng có thể định ra rồi!"
Mặt Tố Tâm đỏ bừng, thẹn thùng kêu "Phu nhân".
Đậu Chiêu khẽ cười, nói: "Đợi lát nữa ngươi nói với Trần Hạch một tiếng, hỏi xem tòa nhà lúc trước Trần Gia ở bây giờ ra sao? Có thể mua lại hay không? Ta muốn đưa cho Trần Gia."
Tố Tâm rất bất ngờ.
Đậu Chiêu nói: "Hắn giúp ta một chuyện lớn như vậy, ta cũng không thể để hắn trắng tay được. Mua lại tòa nhà lúc trước hắn ở trả lại cho hắn, cũng coi như có ân tình!"
Tố Tâm gật đầu, phân phó Trần Hạch đi làm chuyện này.
Trần Hạch đương nhiên không dám giấu diếm Tống Mặc, bẩm báo với Tống Mặc. Tống Mặc cười nói: "Nếu phu nhân thưởng hắn, ngươi dụng tâm làm là được."
Không quá mấy ngày, Trần Gia đã nhận được phần lễ này.
Nhìn ngói đen tường trắng của tứ hợp viện, Trần Gia xúc động muôn phần.
Tòa nhà này ở gần ngõ Ngọc Kiều. Dù ra giá bao nhiêu cũng không có người bán, lúc trước hắn chỉ bán bằng nửa giá thị trường cho con nuôi của đại thái giám Thôi Nghĩa Tuấn bên người Thái Tử, nên căn bản không mong đợi có thể mua về, thật không ngờ rằng Thế tử phu nhân không chỉ biết chỗ hắn ở lúc trước, mà còn nhanh chóng mua lại như vậy......
Mặt Trần Gia đầy quả quyết, gọi Hổ Tử đang vui sướng chạy loạn trong phòng: "Mau, chúng ta mau đến cửa hàng đồ cổ ở phố Tây Đại, xem có đồ gì tốt để tặng Đậu phu nhân!"
Hổ Tử cao giọng "vâng", rồi khóa cửa lớn.
Nhóm người Đậu Chiêu bên này thì đang vô cùng náo nhiệt xem hoàng lịch, chọn ngày xuất giá cho Tố Tâm.
Tống Mặc cười hỏi: "Hôn sự của Tố Lan khi nào định cử hành? Đủ bạc hay không, qua năm mới cưới vợ cũng tốt."
Đậu Chiêu chớp chớp hai mắt, nói: "Không có người tới cửa cầu hôn, ta biết làm sao bây giờ?"
"Ngươi cái này yêu tinh!" Tống Mặc cúi người cắn bả vai nàng.
Khuôn mặt Đậu Chiêu đỏ lên, "Ai da" một tiếng, vội nhắc: "Đừng làm loạn, cữu mẫu vẫn ở đây!"
Tống Mặc lúc này mới lưu luyến mà đứng dậy.
Xiêm y mùa đông rất dày, vốn dĩ không gây thương tổn da thịt.
Đậu Chiêu cười khanh khách.
Tống Mặc hỏi: "Hôn sự của Tố Lan, nàng đã nói với Tố Tâm chưa?"
"Nói rồi!" Đậu Chiêu cười đáp, "Không chỉ có Tố Tâm cảm thấy tốt, ngay cả Trần tiên sinh cũng cảm thấy tốt, chỉ là lo lắng hai người họ tính tình không hợp."
"Trần ma ma lại cảm thấy rất tốt." Tống Mặc ngồi xuống bên cạnh Đậu Chiêu, "Nàng nói Trần Hạch tính tình cứng nhắc, trong nhà hay bên ngoài đều rất kiệm lời, Tố Lan hoạt bát hiếu động, vừa lúc có thể bù trừ với Trần Hạch. Ta hỏi qua Trần Hạch, Trần Hạch đỏ mặt nói hết thảy đều nghe Trần ma ma, xem ra việc hôn nhân này khá ổn. Tố Tâm gả đi rồi gả Tố Lan thôi!"
Đậu Chiêu gật đầu.
Ngày hôm sau Trần Hạch lập tức mời người tới cầu hôn.
Di Chí Đường hân hoan gấp bội, mọi người trên mặt đều mang vui cười, giống như đang ăn tết.
Tống Mặc nói: "Hai ngày tới chúng ta đi Đông Cung đi? Trước khi thành thân, Thái Tử điện hạ từng bảo ta dẫn nàng tiến cung thỉnh an Thái Tử phi, theo lý sau khi nàng về nhà mẹ đẻ trụ đối nguyện, có thể tùy ý đi lại, ai ngời phụ thân lại bệnh, phải kiêng kị hỷ lạc, việc đi Đông Cung cứ như vậy bị trì hoãn. Hiện tại phụ thân đã khỏi, chúng ta cũng nên đi thỉnh an Thái tử phi một lần."
(*) Chính danh: Một nguyên tắc chính trị của Nho giáo, trong đó mỗi sự vật, mỗi người đều phải có đủ các ý nghĩa nêu bởi tên gọi sự vật đó, người đó, chẳng hạn vua phải giữ đúng đạo vua thì mới thật là vua. 'Từ điển Hán Nôm' (Vấn đề này khá lằng nhằng phức tạp, thỉnh chư vị tìm hiểu trên google)
Chương 338: Yết kiến
Thái Tử phi Trần thị, người Thông Châu, phụ thân Trần Kính, là một cống sinh, mẫu thân Hạ thị, là con gái của cử nhân, Thái Bình năm thứ mười được tuyển làm Thái Tử phi, tri thư đạt lễ, dung nhan xuất sắc, trước sau vì Thái Tử sinh hạ ba hài tử, Thái Bình năm thứ hai mươi xảy ra cung biến, Thái Tử Phi cùng ba vị hoàng tôn bị nhốt trong Chung Túy cung, cuối cùng chết vì đói.
Nghe nói trước khi chết Thái Tử Phi từng cắt thịt nuôi con.
Đậu Chiêu yên lặng suốt đường đi, ngực giống như bị một khối đá nặng đè lên, thập phần khó chịu.
Tống Mặc lén lút cầm tay nàng, thấp giọng an ủi: "Không có việc gì, Thái Tử và Thái Tử Phi đều là người dễ gần."
Đậu Chiêu thở dài một hơi, giãn mặt mỉm cười với Tống mặc, nhẹ giọng nói: "Ta không có việc gì, chàng không cần lo lắng."
Tống Mặc gật đầu, nhưng lo lắng giữa mày vẫn chưa tan đi.
Hắn không khỏi âm thầm suy nghĩ, Đậu Chiêu khả năng đã có thai, hơn nữa ba tháng đầu rất quan trọng, trong cung lại không thể ngồi kiệu, lúc này dẫn Đậu Chiêu tới thỉnh an Thái Tử phi, liệu có thích hợp...... Nhưng nếu không tới, sẽ không tránh khỏi hiểm nghi bất kính. Chờ đến khi Thái Tử Phi trở thành mẫu nghi thiên hạ, phu nhân tam phẩm như Đậu Chiêu đều sẽ phải tiến cung để thỉnh an mỗi dịp lễ tết, ai lại dám cam đoan hôm nay Thái Tử Phi ngày mai Hoàng Hậu nương nương sẽ không gây khó dễ cho Đậu Chiêu.
Ngẫm lại hắn đều đau lòng.
Phải nghĩ biện pháp để Đậu Chiêu sau này ít tiến cung mới được.
Hai người hai tâm sự, yên lặng đi theo nội thị vào Đông Cung.
Đại thái giám Thôi Nghĩa Tuấn thân tín của Thái Tử đã chờ ở cửa Đông Cung.
Hắn khoảng ba mươi tuổi, mảnh khảnh văn nhã, tươi cười ôn hòa, đối bọn họ cung kính nhưng không mất vẻ thong dong, phong thái quả thực bất phàm.
Đậu Chiêu chỉ nghe nói qua người này, hai kiếp làm người, đây vẫn là lần đầu tiên gặp hắn.
Kiếp trước, Thái Tử bị bắn chết, hắn che chở Thái Tử Phi và ba vị hoàng tôn chạy khỏi Đông Cung, muốn đến Từ Ninh Cung cầu cứu Hoàng Thái Hậu, nhưng trên đường lại bị người của Kim Ngô Vệ bắn chết, Thái Tử Phi và ba vị hoàng tôn cũng bởi vậy mà bị nhốt trong Chung Túy cung.
Đậu Chiêu nhìn Thôi Nghĩa Tuấn cùng Tống Mặc hàn huyên, tâm tình thập phần quái dị.
Thôi Nghĩa Tuấn đột nhiên nhìn qua đây, trong mắt mỉm cười mà gật đầu với nàng, ôn tồn lễ độ, tựa như thư sĩ ngâm thơ, nào có nửa điểm giống thái giám khiêm nhường.
Đậu Chiêu nghĩ tới Uông Uyên.
Gương mặt hiền từ như trưởng giả rộng lượng, nhưng thực tế lòng dạ lại hẹp hòi hơn bất kỳ ai, hắn có thù tất sẽ báo.
Nàng không khỏi âm thầm cảm thán.
Có thể thấy được cho dù là người nào, nếu đã leo được lên vị trí đứng đầu, đều không phải kẻ tầm thường, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Đậu Chiêu không dám qua loa, hơi hạ đầu gối, hành phúc lễ với Thôi Nghĩa Tuấn.
Thôi Nghĩa Tuấn vô cùng bất ngờ, nhưng thần sắc rất nhanh trở lại bình thường, tươi cười ôn hòa dẫn Tống Mặc và Đậu Chiêu vào Đông Cung.
Tống Mặc theo Thôi Nghĩa Tuấn đến tiền điện, có cung nữ dẫn Đậu Chiêu đến hậu điện, nơi ở ngày thường của Thái Tử Phi.
Đây là lần đầu tiên Đậu Chiêu nhìn thấy Thái Tử Phi.
Lúc này, nàng đang tuổi hoa, dáng người điều miêu, mặc kiện áo ngày thường màu lam ngọc có thêu hoa ở ống tay, tựa minh châu sương mai, thanh tú mỹ lệ.
Đậu Chiêu liếc nhìn một cái rồi rũ mí mắt xuống, cung kính hành lễ với Thái Tử Phi.
Thái Tử Phi bảo cung nữ bên người mang ghế gấm cho Đậu Chiêu ngồi, cũng cười nói: "Đã sớm nghe nói Bắc Lâu Đậu thị là danh môn vọng tộc phía Bắc. Hôm nay nhìn thấy Đậu phu nhân, mới biết lời đồn không phải phóng đại."
Một câu, đã khiến Đậu Chiêu hơi hơi chấn dộng.
Nữ tử xuất giá, phải gọi theo họ chồng. Nhưng nếu nhà mẹ đẻ hiển hách, lại có cáo mệnh, thông thường sẽ lấy họ nhà mẹ để xưng. Giống như năm đó Tưởng thị, nhân xuất thân từ phủ Định Quốc Công, bản thân là phu nhân phủ Anh Quốc Công nhưng người khắp kinh đô đều xưng