Cửu U Long Giới

Chương 126

Sau khi trở về nơi Hắc Y quân đóng quân, Bạch Khởi hành hạ dã man tên tiểu nhân Cơ Nỗ Lý Duy Tư, sau đó chọn A Hổ trung thành hỗ trợ trông coi Hắc Y quân, tuy sức chiến đấu cá nhân của A Hổ không mạnh, năng lực tổng hợp cũng bình thường, nhưng người thống lĩnh lại có một tay cũng coi như là trợ thủ đắc lực, tuy năng lực không bằng kẻ phản đồ đáng xấu hổ Cơ Nỗ Lý Duy Tư kia, nhưng có thể chấp nhận được, Bạch Khởi có ý muốn đi tìm Vạn Lý Vân, có điều suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.

Dù sao nơi này cũng có Tân Ba Đạt giúp đỡ và năm trăm thú tộc cuồng sư vệ ở đó, hẳn là sẽ không xảy ra đại loạn, vì thế Bạch Khởi cũng yên tâm giao việc lại cho A Hổ.

Dù sao Bạch Khởi vẫn cần phải rời khỏi, hắn không thể dừng lại mãi ở Vùng đất Hỗn Loạn, đương nhiên sau này sẽ trở lại, nhưng trước khi đó hắn đã quyết định giao cho A Hổ thống soái Hắc Y quân, tương lai sẽ tìm một người phù hợp hơn giúp đỡ.

Khoảng cách thời gian hẹn với lão tửu quỷ Âu Đại sư vẫn còn hơn một tháng, Bạch Khởi trong thời gian này bắt đầu hành động điên cuồng, nhất thủ bình định ba thế lực lớn còn sót lại, Hắc Y quân mở rộng đến một vạn, dưới việc xóa bỏ cái yếu, cái mạnh tồn tại, Hắc Y quân duy trì biên chế một vạn người, hàng hóa của đoàn thương nhân Đức Hắc Lan đã đưa tới, Hắc Y quân càng như hổ thêm cánh, dường như nhân thủ nhất mã, kỵ binh thuần một sắc lại càng uy vũ, trở thành một cành siêu quần xuất chúng ở vùng đất Hỗn Loạn này, dường như cùng với vương quốc sư đoàn đóng tại Đức Lâm thành cùng hô ứng đứng lên độc bá một phương, trở thành một thế lực lớn nhất ngoài Vương Đô.

Đương nhiên thu hoạch lớn nhất của Bạch Khởi đó là thực lực của hắn lại tăng lên hai sao, tiêu hao tất cả điểm giao dịch dự chữ của mình vẫn còn hai mươi vạn kim tệ mới đạt đến cấp bậc này, muốn lại tiến thêm một bước cũng không phải là không được, nhưng số tiền còn lại, Bạch Khởi lại không dám dùng bừa bãi, bởi vì Hắc Y quân còn có rất nhiều rất nhiều nơi cần đến tiền…

Sau khi xử lý xong tất cả mọi chuyện, Bạch Khởi một mình cưỡi con chiến mã màu đen nghênh ngang rời đi, chạy thẳng tới Ba Đạt Nhĩ tiểu thành nằm song song với giải đất biên giới, đó là nơi nửa năm trước Bạch Khởi hẹn với Âu đại sư.

Một đường đi vội, Bạch Khởi đơn thân độc mã, tốc độ cực nhanh, nếu không phải vì nơi này có người, Bạch Khởi lại không muốn bộc lộ bản thân, nếu không Bạch Khởi bây giờ sớm đã mở ra đôi cánh màu đen của mình hướng về phía Ba Đạt Nhĩ tiểu thành mà đi, cần phải biết đôi cánh màu đen đọa lạc là bí mật lớn nhất của Bạch Khởi, không phải vạn bất đắc dĩ Bạch Khởi sẽ không sử dụng, dù sao thứ đó một khi đã sử dụng, tuy thuận tiện và thực lực tăng lên nhưng lại gây ra vồ số phiền toái cho Bạch Khởi, bởi vậy cho dù là ở Vùng đất Hỗn Loạn bị người ta truy sát chạy khắp nơi, Bạch Khởi cũng chưa từng sử dụng, bởi vì Bạch Khởi cảm thấy lúc đó bản thân vẫn chưa tới mức đến sơn cùng thủy tận.

Ba ngày, Bạch Khởi cưỡi khoái mã không đến ba ngày đã từ nơi Hắc Y quân đóng quân đến được Ba Đạt Nhĩ tiểu thành nằm song song với biên giới của vương quốc Ba Phạt Lợi Á. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Đi trên đường phố của Ba Đạt Nhĩ tiểu thành, dòng người đổ ra, điều này khiến cho Bạch Khởi trong lòng vô cùng thoải mái, rất lâu mới nhìn thấy cảnh tượng nhộn nhịp như vậy, dù sao Vùng đất Hỗn Loạn ngoài bên trong Đức Lâm thành ra, những nơi khác gần như là cảnh hoang vu, rất ít nhìn thấy cảnh tượng nhộn nhịp như vậy, cho dù… ở đây chẳng qua chỉ là một tiểu thành, nhưng không khí yên tĩnh tường hòa vẫn khiến cho Bạch Khởi cả người khoan khoái dễ chịu.

"Huynh đệ, ngươi biết sát thần Bạch Khởi không? Gần đây sát thần Bạch Khởi và Hắc Y quân nghe nói đã hoàn toàn bình định ba thế lực lớn rồi…chà chà.. thật lợi hại…" Đi trên đường, Bạch Khởi nghe thấy có người đang bàn luận chuyện của hắn, ban đầu hơi sững sờ một chút, nhưng ngay lập tức cười một tiếng, sau đó cũng không để ý liền đi thẳng vào phía trong.

Vùng đất Hỗn Loạn cách Ba Đạt Nhĩ tiểu thành rất gần, hơn nữa thương nhân qua lại thường xuyên, ở đây rất nhiều người đã từng đi qua vùng đất Hỗn Loạn, biết mình cũng không có gì là lạ, bởi vậy Bạch Khởi không cảm thấy kỳ lạ, trái lại, nếu ở đây không có ai bàn luận về mình đó mới là kỳ lạ.

Sau khi đi trên đầu đường cuối ngõ, Bạch Khởi hỏi thăm tìm được đến "Bách luyện" ở Ba Đạt Nhĩ tiểu thành nơi Tiểu Kiền và Âu đại sư ở, vẫn giống như ở vương đô, làm ăn đức hạnh lạnh lẽo, dường như không có ai, xem ra đại kế kiếm tiền của Âu đại sư bị tan biến rồi, nhưng ngẫm lại cũng chính là đức hạnh của hai người Tiểu Kiền và Âu đại sư có làm ăn mới là lạ.

Trong khi Bạch Khởi muốn đi về phía "Bách luyện" cách hơn mấy thước, bỗng nhiên có một tiếng động, cả đường phố có tiếng chó sủa gà bay, một đoàn kỵ binh từ xa xông tới, nhìn dáng vẻ hẳn là hộ vệ tư quân của quý tộc, mà dẫn đầu là một thanh niên cao gầy khoảng hai mươi tuổi, vẻ mặt kiêu ngạo vô lễ, bừa bãi hống hách đi về phía này, lao thẳng tới "Bách luyện"

Tình cảnh như vậy khiến cho Bạch Khởi sửng sốt, không hiểu tử đệ quý tộc này đem theo mấy chục người hộ vệ đến đây làm gì? Lẽ nào đến đây gây phiền phức đập phá? Âu đại sư có trình độ như thế nào Bạch Khởi không rõ, nhưng chỉ riêng Tiểu Kiền đấu hơn trăm người đã chẳng phải là vấn đề rồi, dù sao cửu tinh đấu linh cũng không phải ngồi không… huống chi vẫn còn tửu quỷ Âu đại sư ở đây? Đám người này tới đây không phải là muốn chết sao?

Đến gần, Bạch Khởi lại phát hiện ra thanh nhiên quý tộc đó lúc này vẻ mặt ân cần đứng đó tỏ ý tốt về phía Bích Lợi Tư, lúc này bên cạnh Bích Lợi Tư không chỉ có một người, còn có bốn năm người khác, nhìn bộ dạng hẳn là một đoàn mạo hiểm, lại nhìn cách ăn vận của quý tộc đó, tuy thân mặc hoa phục nhưng chí ít cũng là một đấu sĩ, bởi vì trước ngực hắn treo một huy chương đấu sĩ.

Muốn biết địa vị cao thượng của đấu giả tại Thiên Ân đại lục, trong rất nhiều công hội ở đại lục, đấu giả công hội là thế lực khổng lồ nhất, cả thiên ân đại lục ngoài thế lực thứ ba của quang minh thần điện và hắc ám thần điện, thực lực sâu không lường được, thu nạp vô số cao thủ, ngày thường ban bố nhiệm vụ, ngoài những tông phái đấu khí nhà cao cửa rộng, tất cả những đấu giả khác đều là thành viên của công hội đấu giả, bởi vì công hội đấu giả quản lý không nghiêm khắc, là một chỉnh thể đồ sộ, mục đích là bảo vệ lợi ích của tất cả đấu giả, thường ngày không xung đột với các thé lực khác, nhưng… khi có chức nghiệp khác uy hiếp đến đấu giả, đấu giả công hội tuyệt đối là một tổ chức khiến người ta phải run rẩy.

Đấu giả công hội ngoài phối hợp lại tất cả độc tu đấu giả, còn có một chức năng quan trọng, chính là chứng nhận cấp bậc của đấu giả, dường như tất cả đấu giả đều sẽ tiến hành kiểm tra cấp bậc để đạt được huy chương của đấu giả công hội ban phát, còn người trước mặt này, huy chương trước ngực đại biểu cho đấu sĩ.

Cần biết trên đại lục dường như tất cả đấu giả đều sẽ tiến hành kiểm tra, chỉ có thông qua kiểm tra của đấu giả công hội mới có thể thực sự chứng minh thực lực của mình, giành được huy chương đại diện cho thân phận mình do đấu giả công hội ban phát, cũng mới có thể có được sự thừa nhận từ phía chính phủ, nó giống như cha của Bạch Khởi, Bạch Kình Thiên, ông ấy chính là bát tinh đấu linh do đấu giả công hội chứng nhận.

Cũng có không ít người không thích bộc lộ thực lực của mình, bởi vậy chỉ làm một kiểm tra đơn giản rồi không tiến hành kiểm tra nữa, người như vậy đại đa số đều không cần chứng minh kiểu này, đương nhiên người giống với Bạch Khởi và Độc Cô Chiến Thiên, ngay cả đấu giả công hội cũng chưa từng tham gia cũng không phải là không có, nhưng tuyệt đối thuộc về dị loại trong dị loại.

Nhìn đấu sĩ quý tộc đang hướng về phía người bên cạnh nói chuyện câu được câu không và sự ân cần với Bích Lợi Tư có vẻ vị thanh niên quý tộc này hẳn là một thành viên trong đoàn mạo hiểm, hoặc là ban đầu quen biết bọn Bích Lợi Tư này, đương nhiên vẫn còn một thứ thu hút Bạch Khởi, đó chính là cái tai dài của Bích Lợi Tư lại trở nên giống với loài người, trên tai xuất hiện một đôi hoa tai rất đẹp, phát ra quang mang kỳ dị.

Bạch Khởi chậm rãi đi tới, Bích Lai Tư đang nói chuyện với mấy người bên cạnh, nhìn thấy Bạch Khởi, đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó vội vàng chạy tới, cung kính hành lễ với Bạch Khởi, có chút câu nệ thấp giọng nói: "Chủ nhân. Ngài đã về…"

Một câu nói khiến cho mấy người xung quanh Bích Lợi Tư cũng ngẩn cả người, đặc biệt là hai người đàn ông và người đấu sĩ quý tộc đó lại càng có bộ mặt âm trầm khó chịu… Bọn họ mấy tháng trước đã quen biết Bích Lợi Tư trong đoàn mạo hiểm, bảy người, bốn nữ ba nam cùng nhau tạo thành một đoàn mạo hiểm nhỏ, ba người đàn ông vô cùng ái mộ bích Lợi Tư, nhưng không ai có thể thành công lấy được trái tim của Bích Lợi Tư, mà Bích Lợi Tư trước nay đều có dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng, bây giờ trong nháy mắt lại thay đổi khiến cho bọn họ có chút không thể thích ứng được, hơn nữa cách xưng hô của Bích Lợi Tư với Bạch Khởi lại khiến cho sắc mặt bọn họ vô cùng âm trầm.

"Ừm… bằng hữu của ngươi ư?" Bạch Khởi nghe xong hơi gật đầu, khẽ cười, nói vậy với Bích Lợi Tư, vừa nói vừa chỉ đám người đó…

"Đúng vậy… chủ nhân… những người này là bằng hữu ta quen biết trong đoàn mạo hiểm khi chủ nhân vắng nhà…" Bích Lợi Tư nhìn Bạch Khởi, nói nhỏ, cách Bích Lợi Tư đối đãi với Bạch Khởi tràn đầy vẻ cảm kích và tôn kính, bởi vì nàng biết nếu không phải là Bạch Khởi, nếu bây giờ mình rơi vào tay kẻ khác, không những trinh tiết khó giữ, e là bây giờ đã biến thành một đồ chơi rẻ tiền rồi, đương nhiên nàng vẫn có chút sợ hãi với Bạch Khởi, bởi vì vẫn còn sức mạnh của bản giao kèo trói buộc quan hệ của hai người.

"Ồ… đuổi bọn họ đi đi… thuận đường thu dọn đồ đạc chúng ta phải đi rồi…" Bạch Khởi nghe xong gật đầu, lập tức nói vậy, nói xong nhìn sang mấy người bên cạnh, sau đó quay người đi vào trong chỗ Tiểu Kiền đang rèn sắt và Âu đại sư với vẻ mặt say rượu chưa tỉnh.

Còn về mấy người bạn của Bích Lợi Tư Bạch Khởi cơ bản không có hứng thú làm quen, một nhóm thanh niên ba người xem ra là những kẻ có gia đình có ít tiền và thế lực nhỏ, nhưng thực lực lại thấp, còn những người con gái lại càng bình thường, đối với những người như vậy Bạch Khởi cơ bản không thèm để ý, những người đó thậm chí không đáng để Bạch Khởi nhìn lần thứ hai, xem ra bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một cách để Bích Lợi Tư tìm hiểu thế giới loài người mà thôi…

Không nghi ngờ gì, hành vi như vậy của Bạch Khởi rất mất lịch sự, cũng hoàn toàn chọc giận ba nam tử vốn đã tức giận, đặc biệt là người thanh niên quý tộc kiêu ngạo tự mãn đem theo một đám hộ vệ đến đây…

Bình Luận (0)
Comment